Thư ngỏ gởi Ngài Linh Mục Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam

CHU TẤT TIẾN, Nhà Văn (California) –

Thư ngỏ gởi Ngài Linh Mục Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam

.

(Facebook Pham Thanh Nghien/BBC)

Ngày 20 tháng 5 năm 2019

Trọng kính Ngài Linh Mục Nguyễn Ngọc Bích,

Tân Giám Tỉnh Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam.

Kính thưa Ngài,

Lời đầu tiên của lá thư ngỏ này là chúc mừng Ngài đã được tái bầu vào chức vụ có quyền hạn cao nhất của Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, một dòng tu mang nhiều ơn phúc của Chúa Thánh Thần, và cũng là nơi mà các linh mục đã thực hiện Lời Chúa Giêsu một cách sống động. Lời Chúa trong Tin Mừng của Thánh Mát Thêu: “Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và trừ khử ma quỷ.” Chính vì muốn thực hiện Lời Chúa như thế, mà từ nhiều năm nay, quý Cha thuộc Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam đã lao mình vào công việc phục vụ những người thế cô, nghèo đói, những kẻ bị áp bức, bóc lột, nhất là các Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa là những người đã hy sinh đời sống, tương lai và một phần thân thể của mình để giữ gìn dải giang sơn gấm vóc Việt Nam được Tự Do, Độc Lập, và Hạnh Phúc.

Có thể nói, vì những công việc phục vụ cao quý như thế, mà danh dự của Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam đã vang lừng trên khắp thế giới. Các bài giảng của các Cha Dòng được truyền tải trên mạng đến triệu triệu lần. Tên của các vị linh mục dấn thân để phục vụ như Linh Mục Phạm Trung Thành, Lê Ngọc Thanh, Trương Hoàng Vũ, Đinh Hữu Thoại và những vị tình nguyện phục vụ cho Thương Phế Binh đã được nhắc đến một cách trân trọng và quý mến trong tâm hồn của mỗi người dân Việt, bất kể tôn giáo, trên khắp thế giới. Nhiều người thuộc các tôn giáo bạn hoặc ngay cả những người không có tín ngưỡng cũng tỏ lòng kính phục “các Cha Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam,” có người còn tôn xưng họ như những “anh hùng thời đại,” vì giữa vòng kìm kẹp trùng trùng điệp điệp, họ vẫn can trường cất lên tiếng nói chân thật của người Việt Nam, đồng thời trực tiếp bắt tay vào các công việc xã hội không ngừng nghỉ.

Chúng con trộm nghĩ, có lẽ quý Cha Dòng Chúa Cứu Thế đã có truyền thống “Kính Chúa, Yêu Người” từ khi Dòng được thành lập, cho nên, quý Cha mà chúng con đã mạo muội nêu tên ở trên, là những đại diện đích thực của Dòng, đã nêu cao tôn chỉ ấy, ngoài ra, không còn mưu cầu điều chi khác.

Tuy nhiên, rất tiếc, tôn chỉ “Kính Chúa, Yêu Người” của Dòng đã không còn cơ hội thực hiện, kể từ khi Ngài, Linh Mục Giuse Nguyễn Ngọc Bích, được bầu lên làm Giám Tỉnh. Sự kiện đầu tiên chứng minh việc này, theo báo chí: “Tân Linh Mục Giám Tỉnh Giuse Nguyễn Ngọc Bích, mới được bổ nhiệm thay thế cho Linh Mục Giám Tỉnh Phạm Trung Thành, cho rằng nhà sách của Dòng Chúa Cứu Thế là nơi bán sách, không nên tổ chức tụ tập đông người, gây trở ngại cho việc kinh doanh.” Từ đó, các thiện nguyện viên làm việc tại nhà sách bị sa thải, sinh hoạt của nhà sách, nơi điều hành thông tin giữa nhà Dòng với trần thế cũng như Facebook bị chấm dứt.

Cũng theo tin các báo, “Linh mục Phạm Trung Thành, nguyên linh mục Giám tỉnh của DCCT cho biết ý kiến của ông về vấn đề này: ‘Tôi được cha Thoại cho tôi cái thông tin chuyện chuẩn bị vào ngày thứ Sáu tức hôm nay cho 152 thương phế binh, lần này là đợt thứ bảy rồi. Hôm thứ Ba cha Vũ Trọng Phiệt, tức là cha Hoàng Phúc là cha giám đốc nhà sách là nơi mà Ban tổ chức sử dụng phòng ốc để mà làm thì cha thông tin là hạ tất cả các poster xuống và nói rằng cha Giám tỉnh không cho phép làm. Cha Thoại cẩn thận đi gặp trực tiếp cha Giám tỉnh để hỏi ý kiến có phải là chính cha hay không. Cha Thoại bảo là cha rất trung thực để nói về thông tin này, tức là không phải là cha Giám tỉnh không cho làm mà ngài bảo là chưa làm, cái cách ngài nói như thế. Cha Giám tỉnh có giải thích một vài điều và cha Thoại nói con chỉ cần biết có phải lệnh của cha hay không, và chỉ cần biết có cho làm hay không mà thôi.’ Thực tế là Ngài Giám Tỉnh “không cho làm!”

Quan trọng hơn cả là một loạt thay đổi nhân sự. Những vị Linh Mục từ lâu vẫn là “người tổ chức chính cho các chương trình yểm trợ Thương Phế Binh đều bị đầy đi xa: Linh mục Lê Ngọc Thanh, người phụ trách Phòng Công lý & Hoà Bình bị đẩy đi phục vụ ở Giáo phận Long Xuyên, linh mục Trương Hoàng Vũ, thủ quỹ chương trình “Tri ân thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa” bị chuyển về Cần Giờ. Trước đó, linh mục Đinh Hữu Thoại bị thuyên chuyển ra Quảng Nam. Tất cả những thiện nguyện viên từng hợp tác với các Linh Mục kể trên đều bị chấm dứt nhiệm vụ, không được ra vào khuôn viên nhà Dòng như trước nữa.

Sự kiện quan trọng không kém là Kênh truyền thông “Chuacuuthe.com” và “Đức Mẹ TV” do linh mục Lê Ngọc Thanh phụ trách cũng được bàn giao lại, và rất nhanh sau đó mọi dữ liệu video trên kênh này bất ngờ bị xóa sạch, không còn vết tích gì. Những chuyển biến này đã gây ảnh hưởng lớn rộng đến toàn thể cộng đồng Việt Nam trên toàn thế giới. Nhiều thư phản đối, nhiều lời đề nghị đã tới tấp gửi về Dòng cũng như đến các Tòa Giám Mục. Một số dư luận phẫn nộ lại xì xào rằng: “Dòng Chúa Cứu Thế với hoạt động giúp đỡ Thương Phế Binh là cái gai trong chân của Đảng. Ngài Giám Tỉnh đã thỏa hiệp với Đảng để nhổ cái gai này giùm cho Đảng hầu giữ được chức vụ lâu bền!” Sau khi dư luận xấu về Ngài đã tràn lan khắp thế giới, để chống đỡ lại dư luận này, Ngài đã cho phép tái tổ chức những lần hội ngộ tạ ơn đến các anh chị em Thương Phế Binh, nhưng tại địa điểm khác. Những tưởng là sinh hoạt của Phòng Công Lý và Hòa Bình lại được tái tục, nhưng thực tế đau đớn, đến ngày 15/5/2019, Linh Mục Lê Xuân Lộc được lệnh chính thức đóng cửa Phòng Công Lý và Hòa Bình, nơi mang lại niềm hy vọng của nhiều ngàn người lương, giáo, những Dân Oan khiếu kiện, những quả phụ cô đơn, những người què cụt, mù lòa vì Tổ Quốc.

Lại một lần nữa, để tự bảo vệ trước các sự phẫn nộ, thắc mắc trong toàn thể dân Việt, Ngài đã nhận trả lời một cuộc phỏng vấn của đài BBC. Từ câu nói đầu, Ngài đã khẳng định: Thông thường, tôi rất ít trả lời phỏng vấn, nhưng khi đọc các câu hỏi của ông từ đài BBC tiếng Việt, tôi thấy các câu hỏi rất đúng đắn và có sự tôn trọng nên tôi sẵn sàng trả lời. (Có nghĩa là Ngài chỉ trả lời những ai Tôn Trọng chức vụ, và việc làm của Ngài mà thôi?)

Ngài nói: “Từ khi tôi làm Giám Tỉnh đến nay đã có hơn 280 văn thư bổ nhiệm và thuyên chuyển. Việc thuyên chuyển không chỉ có vài người mà rất nhiều người. Việc này vẫn sẽ còn tiếp tục. Vì vậy, việc quan tâm đến một vài sự thuyên chuyển so với con số hơn 280 không biết có phải là sự thiếu cân đối quá lớn không? Nhiều người đang giữ những chức vụ như bề trên, linh mục chính xứ, giám đốc các trung tâm, giáo sư Đại Chủng Viện, giáo sư các học viện với bằng cấp tiến sĩ, thạc sĩ… cũng đã được thuyên chuyển mà không có gì ồn ào. Sự bổ nhiệm và thuyên chuyển là việc rất bình thường của tất cả các dòng tu. Đó là công việc nội bộ mà người ngoài, thậm chí cả các đức giám mục, chẳng có lý do gì để xen vào hay thắc mắc vì họ không thể biết được những gì liên quan đến phẩm chất, đến tư cách và đến hoàn cảnh của từng tu sĩ và vì họ cũng không có trách nhiệm phải trả lời trước mặt Chúa về những gì liên quan đến sứ mạng.”

Nghe cuộc phỏng vấn này, chúng con rất khâm phục tài hùng biện của Ngài đã có thể “một chiêu mà đập tan được ngàn mũi tấn công,” dập tắt được những dư luận không tốt về việc làm của Ngài, nhưng thưa Ngài, theo sự nhận xét thô thiển của chúng con, những giáo dân tầm thường nhưng thích nghiên cứu, thì lý luận bào chữa của Ngài, thuộc một loại ngôn ngữ mà những người nghiên cứu văn chương quốc tế cho là “Logical Falacies” (ngụy biện).

1) Half Truth (Nửa sự thật) = Khi Ngài dẫn chứng con số 280 vụ thuyên chuyển cũng như nói tràn lan về các vụ thuyên chuyển khác, Ngài đã cố tình bỏ qua một yếu tố quan trọng là việc thuyên chuyển toàn bộ những Linh Mục đang phục vụ trong Phòng Công Lý và Hòa Bình, là những người thật đặc biệt, có một nhiệm vụ thật đặc biệt là giúp đỡ người nghèo khó, kẻ cô thế, nạn nhân bị áp bức và các Thương Phế Binh Việt Nam Cộng Hòa. Là người Công Giáo, chúng con biết rằng việc thuyên chuyển các Linh Mục, tu sĩ là cần thiết sau một thời hạn từ 4 đến 8 năm, tùy theo địa phương, nhưng chỉ thuyên chuyển hoặc là Cha Xứ, hoặc là Cha Phó, chứ không bao giờ đẩy nguyên một loạt các linh mục tại một sở hạt cùng với tất cả các thiện nguyện viên, và rồi đóng cửa, rút cầu, xóa mọi dấu tích của người đã bị thuyên chuyển, y như một hành động trả thù vậy.

2) Bias sample, vague and ambiguous answer (Cho thí dụ thiên vị, trả lời mù mờ): Vì lý do trên, Ngài đã đưa ra những thí dụ không liên quan đến câu hỏi và đã trả lời một cách tránh né ý chính của câu hỏi: Tại sao Ngài lại đóng cửa Phòng Công Lý và Hòa Bình, cắt tài trợ cho các chương trình truyền thanh, cấm tổ chức đông người, đặc biệt là ngưng chương trình yểm trợ Thương Phế Binh là đối tượng bị Nhà Nước liên tục đánh phá? Nhiều Thương Phế Binh không dám đến dự các buổi hội ngộ chỉ vì bị Công an hăm dọa. Nhiều người tham dự khác bị Công an chặn đường ngay sau khi rời buổi họp, bị tịch thu quà, và bị mắng chửi…

3) Innuendo and implication (gián tiếp ám chỉ): Khi Ngài nói: “cả các đức giám mục, chẳng có lý do gì để xen vào hay thắc mắc vì họ không thể biết được những gì liên quan đến phẩm chất, đến tư cách và đến hoàn cảnh của từng tu sĩ,” Ngài đã ám chỉ về tư cách và phẩm chất của các vị Linh Mục bị thuyên chuyển là không thích hợp với vị trí hiện tại. Nếu nói theo văn chương bình dân, đây là một việc “chụp mũ,” “gắn nhãn hiệu” xấu để dư luận không còn lý do mà thắc mắc.

4) Dishonest answers (Trả lời không lương thiện): Theo toàn bộ các câu trả lời, thì Ngài đã trả lời vòng vo, “beat around the bush,” và không tỏ ra lương thiện khi trả lời câu hỏi của người phỏng vấn.

5) Red herring, abandonment of discussion (dẫn dụ sai lạc, bỏ câu thảo luận): các câu trả lời có tính cách “đánh bùn sang ao” của Ngài đã giúp Ngài không phải trả lời trực tiếp câu hỏi của người phỏng vấn và rồi kết thúc cuộc phỏng vấn trong lửng lơ.

Misusing authority (lạm quyền): Quan trọng nhất khi Ngài nói: họ cũng không có trách nhiệm phải trả lời trước mặt Chúa về những gì liên quan đến sứ mạng. Một khi mà Ngài đã mang Chúa ra để nói rằng, chính Chúa cũng không có quyền hỏi Ngài tại sao làm như vậy, vì nếu Chúa có hỏi, thì Ngài sẽ trả lời “đó là nhiệm vụ của Ngài, người LÃNH ĐẠO Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam.” Ngài đã quên một điều rất quan trọng mà Chúa từng căn dặn: “Anh em cũng đừng để ai gọi mình là LÃNH ĐẠO, vì anh em chỉ có một lãnh đạo là Đức Ki Tô. Trong anh em, người làm lớn hơn cả phải là người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên. Khốn cho các ngươi, những kẻ dẫn đường mù quáng! Khốn cho các ngươi, hỡi các kinh sư và người Pha ri siêu giả hình! Các ngươi giống như mồ mả tô vôi, bên ngoài thì có vẻ đẹp, nhưng bên trong đầy xương người chết và đủ mọi thứ ô uế”.

Kính Thưa Ngài Giám Tỉnh,

Nhắc lại những ngày trước, ngày 24 tháng 3, 2013, Dòng Chúa Cứu Thế Sàigòn tại số 38 Kỳ Đồng đã khánh thành Văn Phòng Công Lý và Hòa Bình trong khuôn viên nhà thờ để giúp đỡ dân nghèo về pháp luật, giúp người bị chèn ép, tìm công lý cho người bị áp bức, và rồi mở rộng hơn đến lãnh vực trả ơn Thương Phế Binh là những người đã đổ máu mình cho Tổ Quốc. Các Thương Phế Binh được khám bệnh, nhận thuốc, xét nghiệm máu, làm siêu âm, và được chữa trị miễn phí. Với sự phục vụ tận tình của quý Cha Dòng, danh tiếng của Dòng đã vang lên không những khắp nước, mà còn bay tới tận các quốc gia xa xôi, tại bất cứ nơi nào có người Việt cư ngụ. Quý Linh Mục và các thiện nguyện viên hồi đó, đã thực thi hai điều căn bản trong kinh Thánh: Kính Chúa và Yêu Người. Vì thế, nhất định họ sẽ được Chúa thương yêu, họ hoàn toàn không thuộc vào thành phần tu sĩ bị Chúa chê trách: “Các kinh sư và người Pharisiêu ngồi trên tòa Mô Se mà giảng dậy. Họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta nhưng chính họ thì lại không muốn động tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kính thật lớn, mang tua áo thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là “ráp bi.”

Trên hết, những người thực sự làm theo Lời Chúa qua cung cách phục vụ tha nhân, nhất định sẽ được Chúa ban thưởng, ngược lại với những ai, mà sau khi chết, lên gặp Chúa, bị Chúa mắng nặng lời: “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta! Vì xưa ta đói, các người đã không cho ăn, ta khát, các ngươi đã không cho uống; ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; ta đau yếu và ngồi tù, các người đã chẳng thăm nom.” Bấy giờ những người ấy sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu, hoặc ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu?” Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: “Ta bảo thật các ngươi, MỖI LẦN CÁC NGƯƠI KHÔNG LÀM NHƯ THẾ CHO MỘT NGƯỜI NHỎ BÉ NHẤT ĐÂY, LÀ CÁC NGƯƠI ĐÃ KHÔNG LÀM CHO CHÍNH TA VẬY!

Kính thưa Ngài Giám Tỉnh,

Qua lá thư nhỏ bé và chân tình này, chúng con chỉ mong mỏi có một điều, quý Linh Mục hay các đấng cầm quyền lãnh đạo Dòng, tiếp tục thực thi Lời Chúa, để làm sáng danh Chúa, không vì một chức vị, một lọng vàng, một danh dự, mà chỉ vì lòng Kính Chúa, Yêu Người, nên coi tha nhân như anh em mình. Đặc biệt là mong các vị thực hiện “Thương xác bẩy mối”: Thứ nhất: Cho kẻ đói ăn; Thứ hai: Cho kẻ khát uống; Thứ ba: Cho kẻ rách rưới ăn mặc’ Thứ bốn: Viếng kẻ liệt cùng kẻ tù rạc; Thứ năm: Cho khách đỗ nhà; Thứ sáu: Chuộc kẻ làm tôi; Thứ bảy: Chôn xác kẻ chết.

Đặc biệt, với những vị trong cương vị lãnh đạo, xin lương thiện với Chúa, với lòng mình, và với tha nhân. Thời đại ngày nay, ma quỷ nhiều hơn người, số người có đạo cũng như số người chăn dắt đoàn chiên không phát triển nhiều, nếu không muốn nói là co cụm lại, nhất là trước những vụ Tu sĩ sách nhiễu tình dục được truyền thông tận tình khai thác, khiến cho nhiều người Công giáo lảng tránh nhà thờ. Riêng với Ngài Giám Tỉnh, kính mong Ngài suy nghĩ lại việc đóng cửa Văn Phòng Công Lý và Hòa Bình cũng như suy nghĩ lại việc thuyên chuyển các vị Linh Mục từng hoạt động nhiều năm mang lại nhiều hiệu quả tốt đẹp cho Văn Phòng này, để sau này, tất cả chúng ta, khi lên trình diện với Chúa thì không có gì phải lo sợ, ăn năn. Trước mặt Chúa, mọi ngụy biện đều bị lột trần, trong khi mọi công việc tốt cho dù bị trần gian ném bùn, chụp mũ, sẽ được thánh hóa và được trả công bội hậu.

Vài điều chân thành viết trong tâm trạng cực kỳ buồn bã, kính xin Ngài rộng lượng miễn thứ, nếu có điều gì sơ suất. Thực ra, chúng con rất mong là toàn bộ những điều chúng con viết ở trên đều là những nhận xét hàm hồ, không chính xác, làm hại uy tín của Ngài Giám Tỉnh, vì thực tế, Ngài đang gầy dựng lại Văn Phòng với những chương trình có kết quả cao hơn… Nếu đúng như vậy, chúng con thành thực xin lỗi Ngài.

Cầu xin Thiên Chúa là Cha Nhân Lành ban muôn hồng ân cho Ngài Giám Tỉnh.

Thay mặt cho một nhóm giáo hữu.

Chu Tất Tiến, Nhà Văn. California.

Nguồn: Viễn Đông

Bài Khác