Trận chiến đêm giao thừa .

Chuly sưu tầm

Trận chiến đêm giao thừa .
Thân tặng các chiến hữu 
TIỂU ĐOÀN 11 BIỆT ĐỘNG QUÂN
Để nhớ Pleiku nắng bụi, mưa buồn
Kỷ niệm mùa Xuân 1972

Ầm …
Thụy choàng tỉnh giấc vì tiếng nổ của trái đạn pháo kích. 
Theo phản ứng tự nhiên, quơ tay lên đầu võng tìm ống liên hợp, tiếng vỡ loảng xoảng của cái ly rơi xuống nền xi măng khiến anh sực nhớ lại: 
Anh đang ở tại cư xá trong doanh trại của Tiểu Đoàn, chứ không phải ở ngoài chiến trường. 
Văng vẳng tiếng AK nổ giòn, Thụy ngồi bật dậy, lắng tai định hướng, 
“Hướng khu gia binh” .Với tay mở ngọn đèn nhỏ trên bàn ngủ, kim đồng hồ chỉ 12 giờ rưỡi, anh lẩm bẩm :
“Tụi này man rợ thật, ngày hưu chiến mà lại tấn công vào khu gia binh chỉ toàn đàn bà, trẻ con.” 
-Reng reng reng…tiếng chuông điện thoại reo vang. 
-A lô … 
Thụy nhắc ống nghe, đầu dây bên kia có tiếng người nghe rất thúc bách. 
-A lô tôi là Thiếu úy Nhân, chỉ huy hậu cứ tiểu đoàn, muốn đươc nói chuyện với Trung úy Thụy ạ ! 
-Thụy nghe đây ! 
-Tụi vẹm pháo kích vào doanh trại tiểu đoàn và đang tấn công khu gia binh, mong Trung úy giúp một tay. 
-Được rồi, tôi sẽ qua ngay. 
-Trung úy… 
Tiếng Nhân ngập ngừng trong điện thoại:
…Mặc dù Ông chưa hết phép Quân Y Viện, nhưng tình hình nghiêm trọng thế này, mong Trung úy thông cảm. 
-Vẽ chuyện! Anh tập họp tất cả sĩ quan, hạ sĩ quan trực tại hầm truyền tin, chờ tôi. 
-Dạ . 
Thụy gác ống nghe, xỏ giày đứng dậy, chụp cái bê-rê nâu lên đầu, và quấn nhanh cái khăn pu-loa màu tím nhạt lên cổ -món quà dạt dào ân tình của cô bé nữ sinh Gia Long có cái tên cũng dễ thương như người, Ngọc Anh. Cô đã cặm cụi đan suốt mấy đêm cho kịp ngày anh trở lại đơn vị

-“Cao nguyên Pleiku mùa này chắc lạnh lắm, anh nhớ quàng khăn vào cổ mỗi khi ra ngoài, kẻo bị cảm đấy. Có khăn cũng như có em luôn ở bên anh.” Cô dặn dò thật kỹ lưỡng khi trao khăn cho Thụy. 
-Reng Reng Reng …
Tiếng chuông điện thoại lại reo vang 
-Thụy nghe đây . 
-Tôi là Nhân đây Trung Úy. Tôi thấy xe jeep của Trung úy còn đậu trước cửa văn phòng Đại Đội, tôi nói thằng Phúi nó lái qua cho ông nghe! 
-Không sao, tôi chạy bộ qua cũng được mà ! Độ hơn trăm thước chứ xa xôi gì. Cám ơn anh. À! Nhắc mấy thằng em gác cổng chính, kẻo nó ngộ nhận . 
-Dạ… 
Thụy gác ống nghe, khoác thêm cái áo choàng, và mở cửa bước ra ngoài.


Gió lạnh ùa vào khiến chàng rùng mình, bầu trời tối đen như mực, đúng là tối như đêm ba mươi. Kéo cao cổ áo, anh đưa mắt quan sát toàn cảnh khu cư xá.Tất cả lặng yên như tờ, dãy nhà độc thân thì tất cả đều ở trên hành quân, nên không một ánh đèn đã đành. Bên dãy nhà dành cho các vị có gia đình cũng đen như hũ nút, không cả tiếng chó sủa. Anh bước dài theo hành lang, từng cơn gió lạnh quất vào mặt nghe rát rạt, bây giờ Thụy mới thấy là mình dại dột, không để cho tài xế đem xe sang đón. 
Số là tối hôm qua, sau khi đi đự tiệc cuối năm ở nhà một người bạn ngoài phố về, thấy đã hơi khuya, nên anh để Phúi lái xe sang bên Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn. 
Nghĩ đến gã tài xế người Hoa này, anh lại thấy buồn cười. 
Hôm anh chính thức nhận Đại Đội, hắn vào trình diện anh trong văn phòng, sau lễ bàn giao. 
-Anh cần gì không ? 
-Ông thầy làm ơn đừng gọi em bằng anh! Em lái xe đại đội này thâm niên lắm rồi, bao nhiêu đời đại đội trưởng, có nhiều ông còn nhỏ tuổi hơn Trung úy nữa, nhưng tất cả đều gọi em bằng thằng. Ông thầy cũng gọi vậy cho tiện bề sổ sách, chứ gọi em bằng anh, em cảm thấy khó ở trong mình lắm. 
Thụy cố nhịn cười vì tính tình láu táu của Phúi, và nhất là giọng nói lơ lớ, cộng thêm cách dùng từ ngộ nghĩnh của anh ta. 
-Được rồi ! Tưởng gì chứ anh muốn tôi gọi bằng thằng thì khó khăn chi. Mặc dù, tôi biết có lẽ anh cũng lớn hơn tôi gần chục tuổi phải không ? 
-Trung úy tài thiệt! Em năm nay 32 cái xuân xanh rồi! Độc thân vui tính … 
-Có bao nhiêu tiền cúng vào sòng sóc dĩa, hay mấy trường gà hết … 
-Cái gì ông cũng biết ráo trọi . Phúi le lưỡi.
-Sao …mày … chưa lập gia đình? Anh hơi ngập ngừng khi gọi Phúi bằng mày. 
-Mất công bận rộn, Trung úy ơi! Mà rủi mình nằm xuống nó ẵm hết tiền tử, thì bà già còn chi.
Giòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang, khi ánh đèn xe từ ngoài cổng rọi vào, và tiếng bánh xe nghiền trên sỏi nghe rờn rợn. 
Xe thắng gấp trươc phòng Thụy, tiếng Phúi réo to: 
-Ông thày ! Lên xe đi kẻo lạnh ! 
Anh bước lại ghế trưởng xa. Cả bốn căn nhà của dãy bên kia cùng sang đèn một lúc, các cánh cửa hé mở, nhận ra hình dáng chiếc xe jeep các bà chạy vội tới. 
Chị Lan, vợ Đại úy Khải lên tiếng trước : 
-Chuyện gì vậy chú Thụy? 
-Em cũng chưa rõ lắm chị ạ! Nhưng hình như Việt cộng tấn công khu gia binh, và pháo kích vào doanh trại tiểu đoàn. Mấy chị vào nhà đi kẻo lạnh, nhớ đưa các cháu xuống hầm trú ẩn, và đừng mở cửa cho đến khi trời sáng. 
Anh bước lên xe, các bà cũng chạy vội trở lại nhà, khi Phúi quay xe trở về hướng tiểu đoàn . 
-Thiếu úy Nhân nói mày đem xe qua hả, A Phúi ? 
-Em nghe tiếng pháo kích, giật mình dậy, em chạy qua đây liền. 
-Sao mày biết tao cần xe ? 
-Ông thầy nghĩ thằng em này dốt dữ dzậy sao ? Tiểu đoàn đi hành quân, ông là người có cấp bậc cao nhất tại hậu cứ hiện nay, thì chắc chắn ông phải có mặt tại Bộ chỉ huy để điều động chứ. Hơn nữa cái chân trái bị thương của ông cũng chưa lành hẳn làm sao ông đi bộ qua. 
Thụy cảm thấy ấm lòng trước thâm tình của người thuộc cấp, anh hỏi khẽ :
-Đêm qua thắng hay bại ?
-Em có chơi gì đâu, ông thày !
-Ừ, vậy thì tốt, nếu có chơi thì cũng đừng ham vui quá ! Mày còn phải lo chuyện nối giõi tông đường cho bà già vui chớ … 
-Em chưa nghĩ đến chuyện ấy đâu! -Mày cũng lớn tuổi rồi đấy… -Trai ba mươi tuổi còn xuân mà …Ông thày… – Chà bữa nay mày cũng thơ thẩn nữa há ! -Thày nào trò ấy chứ … Hai người trao đổi đến đây, thì xe cũng vừa dừng lại trước cổng trại. Sau khi người lính gác bước xuống kiểm soát và mở cổng.Xe chạy thẳng đến văn phòng Bộ Chỉ Huy Tiểu đoàn.
Sân cờ vắng lặng, tất cả đều ở ngoài công sự phòng thủ.

-A Phúi đưa anh đến phòng truyền tin .

-Dạ, em biết mà…

Xe dừng lại trước hầm truyền tin. 
Mọi người đứng bật dậy chào khi anh bước vào. 
-Mời anh em ngồi! 
Anh liếc sơ qua, thấy đủ mặt các ban. 
Thiếu úy Nhân lên tiếng. 
-Vô Kỵ mới lên máy hỏi trung úy. 
-Cho tôi gặp Vô Kỵ -Vô Kỵ là danh xưng hành quân của Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu đoàn 11 Biệt động quân-. 
Âm thoại viên chưa kịp bốc máy, thì đã có tiếng Tiểu Đoàn Trưởng vang lên qua loa khuếch âm . 
-Cao Nguyên đây Vô Kỵ! 
-Trình Vô Kỵ, Cao Nguyên nghe đây! – Cao Nguyên là danh xưng truyền tin của Bộ Chỉ Huy hậu cứ Tiểu Đoàn –
-Phi Mã có mặt chưa ? – Phi Mã là danh xưng hành quân của Đại Đội Trưởng 3/11 Biệt Động Quân- 
-Phi Mã nghe đây Vô Kỵ. Thụy bước vội đến gần ống liên hợp đã được nối vào máy khuếch đại, lên tiếng . 
-OK ! Mặc dù anh chưa hết phép, nhưng trong tình hình này, anh phải cố gắng điều động anh em bảo vệ khu gia binh, đừng để chúng nó gây thiệt hại cho gia đình binh sĩ, nếu thấy cần xin thêm quân bên Liên Đoàn, và kêu không quân, pháo binh yểm trợ. Nhận rõ ? 
-Dạ nhận 5 trên 5. 
-Tất cả đều đặt dưới quyền chỉ huy tuyệt đối của Phi Mã. Các anh em có mặt nghe rõ, trả lời. 
-Dạ rõ. Mọi người trong phòng cùng hô to. 
Vô Kỵ cúp máy, Thụy quay trở lại giữa phòng, hướng mắt về phía Nhân : 
-Anh cho tôi biết qua về quân số và sơ đồ phòng thủ. 
-Mình có hai trung đội, một phòng thủ doanh trại, một phòng thủ khu gia binh, chia ra như sau : hai tiểu đội phòng thủ tại chỗ, một tiẻu đội chia làm hai toán đi nằm tiền đồn. 
-Nãy giờ có liên lạc được các toán tiền đồn không? 
-Hai toán của bộ chỉ huy tiểu đoàn thì vô sự, nhưng ngoài khu gia binh thì toán phía tây mất liên lạc. 
-Xin pháo binh yểm trợ trái sáng -anh ra lệnh- trong lúc chờ đợi, xử dụng trái sáng cơ hữu. 
-Dạ rồi ! 
-Anh Nhân kiểm điểm xem có bao nhiêu anh em đang hiện diện trong doanh trại, chờ lên hành quân? 
-Thưa tổng cộng chúng ta có 18 người, có hai cán bộ là Trung sĩ nhất Y Bon và trung sĩ Huy.
– Đại đội một và hai gom lại thành một toán, do Y Bon chỉ huy, danh hiệu truyền tin là Cọp Một. Đại đội ba và bốn gom lại thành toán hai do Huy chỉ huy danh hiệu là Cọp Hai, nếu toán nào nhiều quá thì chia bớt qua toán kia.Vũ khí sẽ được trang bị ngay trên xe. 
Y Bon và Huy xuống báo cho anh em biết, năm phút nữa chúng ta lên đường. 
Y Bon và Huy bước ra. -Anh Nhân chuẩn bị cho tôi một xe GMC, truyền tin lo bốn máy PRC 25 và hai âm thoại viên. Danh hiệu truyền tin sẽ là Cọp Xám. Ban tư lo cung cấp vũ khí : 4 khẩu M 79 và 15 khẩu M 16. Mỗi người một cấp số đạn. 
-Thưa Trung úy, mọi người đều phải ký giấy, trước khi nhận vũ khí …Thượng sĩ Nhu, phụ tá ban tư lên tiếng. 
-Không cần thiết, tôi chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện này. 
-Nhưng sao lại đến 15 khẩu M 16 ? 
-Hai người truyền tin của hai toán cũng phải có súng và cả tôi nữa. -Nhu bước nhanh ra ngoài- Anh Nhân tiếp tục ở lại phòng thủ doanh trại, tôi sẽ điều động hai toán ra khu gia binh. À! Ai là trung đội trưởng ngoài đó vậy? Báo với họ, mười phút nữa quân tiếp viện tới. 
-Dạ thượng sĩ Ba là Trung đội trưởng kiêm trưởng trại. 
Ầm…
Lại một trái đạn pháo rớt ngoài vòng rào. 
Tiếng chân rồn rập trước cửa hầm truyên tin.
Thụy bước ra ngoài, kéo cao cổ áo, gió lạnh phà vào mặt khiến anh thấy tỉnh táo hơn. 
Che tay châm điếu thuốc đầu Xuân, anh nghe đắng nghét, vì nghĩ đến những thảm cảnh có thể xảy ra ngoài kia, nếu những tên cộng phỉ điên cuồng lọt được vào hào ràng trại gia binh…
Chiếc GMC còn nổ máy, nhưng tắt đèn, với súng đạn đã sẵn sàng, Y Bon và Huy đang thúc hối binh sĩ lên xe. Các âm thoại viên đang trao đổi nhau tần số liên lạc. 
Thụy cũng leo lên băng sau xe theo người lính cuối cùng, 
-Sao Phi Mã không ngồi ghế trưởng xa, đằng sau này lạnh lắm. 
-Có xa xôi gì đâu, hơn ba trăm thước chứ mấy.Lại nữa tôi cũng muốn trao đổi với anh em một chút. 
Anh em đã biết rõ mình ở toán nào chưa ? Thụy bắt đầu nói khi xe vừa chuyển bánh. 
-Dạ biết. 
-Nhiệm vụ chúng ta là ra tiếp viện cho khu gia binh, ngăn chặn không cho chúng đột nhập vào bên trong, gây thiệt hại cho gia đình binh sĩ. 
Khi đến nơi, Cọp Một sẽ men theo bờ rào phòng thủ bên phải đến lô cốt một và trải dài cho đến khi gần tiếp giáp lo cốt hai. Cọp Hai men theo sau lưng dãy nhà bên trái đi thẳng ra lô cốt cuối cùng, tức là lô cốt ba, trải dài về phía phải qua khỏi lô cốt nằm góc, tức là lô cốt hai để bắt tay Cọp Một. Anh em vẫn được tăng phái gác khu gia binh, chắc đều biết vị trí các lô cốt, phải không ? 
-Dạ biết, Phi mã.
-Tốt lắm. 
Xe băng băng trong bóng đêm mờ mịt, gió phần phật thổi. 
Cơn lạnh làm anh rùng mình, nhưng nghĩ đến những người phụ nữ chân yếu, tay mềm ngoài trại gia binh, đang hốt hoảng, âu lo trong nỗi sợ hãi cùng cực vì những cột trụ của gia đình đều ở trên hành quân. Lòng anh lại nóng bừng lên vì sự dã man của những kẻ xâm lược.
Xe đã qua hết bãi đáp trực thăng của tiểu đoàn và dừng lại trước lô cốt văn phòng trưởng trại. 
Các toán nhảy xuống và di chuyển theo đội hình đã được chỉ định. Thụy bước vào lô cốt tối mù mờ, vì chỉ có một bóng đèn thắp bằng pin. Toàn khu bị cúp điện. Thượng sĩ Ba đon đả : 
-Chào Trung úy ! 
-Tình hình thế nào rồi ? 
-Dạ toán phía tây vẫn chưa liên lạc được. 
-Cho tôi nói chuyện với thằng còn lại. 
Thượng sĩ Ba bốc ống liên hợp: 
-Giả Bình hai đây Giả bình . 
-Giả Bình hai nghe đây thẩm quyền . 
-Phi Mã nói chuyện với anh. 
Trước khi về nhận đại đội 3, Thụy làm đại đội phó cho Đại Úy Chấn ở đại đội 4, anh thường xuyên được đưa đi xử lý các đại đội mỗi khi đại đôi trưởng nghỉ phép, bị thương hoặc đi tu nghiệp, thế nên hầu như tất cả anh em binh sĩ đều đã biết đến anh, do vậy, cũng không đến nỗi khó khăn lắm đối với anh trong nhiệm vụ bất đắc dĩ này 
-Giả Bình hai đây Phi Mã. 
-Giả Bình hai nghe đây Phi Mã. 
-Tình hình con cái anh ra sao? 
-Victor Sira (Vô Sự) Phi Mã, nhưng hình như chúng không muốn tấn công, mà chỉ muốn cầm chân tụi em tại đây thôi, nó bắn cầm chừng chứ không xung phong. 
-Lực lượng tụi nó thế nào ? 
-Không đông đâu, có lẽ chỉ là du kích dẫn đường cho đám đặc công vào phá hoại. 
-Ngay từ lúc đầu anh có liên lạc được với Giả Bình một không? 
-Dạ không. 
-Thôi được rồi! Tôi sẽ cho bắn thêm trái sáng để anh quan sát, có gi nhớ báo cáo. 
-Nhận rõ. 
Âm thoại viên bưóc đến đưa ống liên hợp cho Thụy 
-Cọp Một và Cọp hai muốn gặp Phi Mã. 
-Phi Mã nghe đây ! 
-Báo cáo Phi Mã chúng tôi đã vào vị trí, tiếng Huy vang lên trong máy, và cũng đã bắt tay nhau. Các toán gác đều ổn cả, Phi Mã cho thêm đèn vì hình như concertina bị cắt khá nhiều, khoảng giữa lô cốt một và hai, có lẽ chúng đã lọt vào bên trong rồi.

Khu gia binh được bố trí phòng thủ theo hình chữ nhật, mặt bắc là cạnh dài, có lô cốt số một, cạnh ngắn hướng tây, có lô cốt số ba, lô cốt hai nằm tại góc của hình chữ nhật, quan sát cả hai phía. Theo báo cáo thì chúng đã cắt kẽm gai giữa lô cốt một và hai, vi khoảng cách khá dài nên tầm nhìn hạn chế, và đêm nay là đêm ba mươi trời rất tối, nên có thể chúng đã lọt vào bên trong thật rồi. Hơn nữa, là ngày hưu chiến, anh em phần nào cũng lơ là, hoặc có lai rai trước phiên gác, nên thiếu cảnh giác. 
-Anh biết rõ các vị trí các toán tiền đồn chứ ? 
-Dạ biết. 
-Tốt lắm.Anh thông báo đến tất cả con cái, bất cứ giá nào cũng không được rời nơi phòng thủ, nếu thấy có bóng người từ phía bên trong thì phải dùng mật khẩu. Hỏi là” Chuột Cống ” đáp là ” Hùm Xám “, nghe rõ trả lời. 
-Rõ năm trên Phi Mã. 
-Thi hành liền đi, tôi và thẩm quyền của Giả Bình sẽ đi tảo thanh trong này. 
-Nhận rõ. 
Thụy trao lại ống liên hợp, nói: 
-Anh gọi Cao Nguyên bảo năm phút nữa bắn trái sáng cho tôi, 15 phút một trái 
Tiếng đạn AK vẫn nổ dòn phía ngoài hàng rào phòng thủ. Xen lẫn tiếng phóng lựu M 79 nổ đì đùng. 
-Anh còn bao nhiêu người ở đây? Thụy quay sang Thượng sĩ Ba hỏi. 
-Dạ còn ba người kể cả tôi. 
-Anh hướng dẫn tôi, chúng ta phải truy lùng những tên đặc công đã lọt vào trong trại trước khi chúng gây tội ác. Anh có cách nào thông báo đừng để bất cứ ai ra khỏi nhà, kẻo bị ngộ nhận. 
-Phi Mã yên tâm, đã có nội quy là khi có tiếng súng thì tất cả mọi người đều phải ở trong nhà, trừ trường hợp bất khả kháng thì phải mang theo đèn pin. 
Tiếng súng vẫn nổ dòn phía ngoài phòng tuyến. Lúc nhặt, lúc khoan. Hỏa châu vẫn lơ lững trên vòm trời từng chập.

Khu gia binh được phát triển từng giai đoạn, để đáp ứng nhu cầu của đơn vị, không theo một mô hình nào cả, nên lạc vào đây là như vào bát quái trận đồ. Khó lòng tìm đươc lối ra. 
Thượng sĩ Ba làm trưởng trại đã khá lâu, rất rành đường đi nước bước, ông lăm lăm khẩu M16, dẫn đầu cùng một khinh binh, đến Thụy cũng với một khẩu M16, rồi hai người truyền tin, một khinh binh đi đoạn hậu. 
Cứ hết một dãy nhà lại đến một khoảng trống, mọi người men theo hông nhà mà đi, khi đến các khoảng trống thì phải quan sát thật cẩn thận và chờ khi trái sáng đã tắt, mới lần lượt băng nhanh qua từng người một. 
Đi được khoảng 3, 4 dẫy nhà, chuẩn bị băng qua dẫy kế tiếp, thì trái sáng phụt lên, Thượng sĩ Ba và một khinh binh đã qua rồi, Thụy cùng ba người còn lại phải nép vào tường quan sát… Bỗng anh thoáng nhìn thấy một cái bóng lướt nhanh dưới mái hiên dẫy nhà đối diện. Anh ra dấu cho mọi người phải tuyệt đối im lặng, và chỉ cho họ thấy là có địch quân phía bên kia. 
Ánh sáng tắt hẳn, anh băng mình qua chỗ Thượng Sĩ Ba, khẽ thì thầm: 
-Có một thằng bên kia. Thụy chỉ tay về phía dãy nhà đối diện, 
Thượng sĩ Ba cũng thì thầm lại. 
-Thế thì chết mẹ nó rồi, cuối dãy nhà ấy là một cái ao rau muống, nó có chạy đằng trời… Bây giờ Phi Mã cứ ở lại ngay đầu dãy nhà này, tôi đi bọc qua bên kia, với một khinh binh, lùa nó chạy qua đây cho Phi Mã tóm cổ. 
Cả bốn khẩu M16 cùng lăm lăm hướng về phía cuối dãy nhà, từng bước, từng bước nhẹ nhàng như những bước chân mèo, toán của Thụy nhẹ nhàng di chuyển đến gần mục tiêu. 
Hỏa châu lại lóe lên, anh nhin thấy một bóng người đang lum khum chỗ gốc cây chuối, anh quát khẽ: -Chuột Cống…

Bóng đen bỗng đứng vụt dậy, lao nhanh về phía anh, Thụy siết mạnh cò súng, một tràng đạn nổ vang, kèm theo là ánh chớp lóe lên và một tiếng nổ lớn hơn, tiếng nổ của “bê ta”, Thụy nghe lồng ngực như vỡ tung, mắt đổ hào quang, cả bầu trời trước mắt tồi sầm lại, anh khụy xuống, đi vào hôn mê, không còn biết gì nữa. 

Thụy hồi tỉnh, khi nghe những tiếng nói lao xao bên cạnh, anh dụi mắt nhìn quanh. Trong ánh lờ mờ, gần gụi với anh hơn cả là khuôn mặt bầu bĩnh của một người con gái, mái tóc cắt ngắn, đôi mắt sáng long lanh. Thụy hỏi. 
-Tôi đang ở đâu thế này? 
Thượng sĩ Ba trả lời. 
-Phi Mã vẫn đang ở phòng trực của trại gia binh. 
Thụy gượng ngồi dậy, tiếng nói trong trẻo của người con gái ngồi bên vang lên, vừa nói cô vừa đưa tay ấn vai anh xuống. 
-Trung úy nên nằm nghỉ cho khỏe đã. 
-Tình hình ra sao rồi ông Ba? Còn cô đây là ai? 
-Nó là Hoa, con gái tôi đó, lúc nãy Trung úy bị trái bê ta nổ gần quá, không thở được, mà chờ y tá trong tiểu đoàn ra thì e nguy hiểm, nên tôi gọi cháu nó giúp. Nó mới học xong khóa y tá. Thằng đặc công bị Trung úy bắn gãy giò, cũng đã được nó băng bó rồi, đang nằm ngoài kia, chờ giải giao cho ban an ninh Liên Đoàn. 
-Cám ơn cô, cô đã cho tôi dùng thuốc gì vậy ? 
-Em có cho Trung úy uống thuốc chi đâu ! 
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh thấy khuôn mặt cô chợt đỏ ửng lên. 
-Nó chỉ dùng phương pháp hô hấp nhân tạo cho Trung úy thôi.

Thượng sĩ Ba đỡ lời con. 
Anh chợt hiểu ra, và cũng cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng . 
-Một lần nữa, thành thật cám ơn cô 
Anh vừa nói vừa chống tay xuống giường, gượng ngồi dậy. Hoa đưa tay đỡ sau gáy anh. 
-Dù không phải là nhiệm sở của em, nhưng em đâu thể ngó lơ, em là y tá mà ! 
Thụy còn cảm thấy được mùi son ngọt ngào trên môi anh. 
Thụy lúc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo hơn, cúi xuống nhìn đồng hồ: gần 5 giờ sáng, như thế anh đã hôn mê cả tiếng đồng hồ. 
Âm thoại viên bước vào, đưa ống liên hợp cho anh và nói: 
-Vô Kỵ muốn gặp Phi Mã. 
-Phi Mã tôi nghe đây . 
-Tốt lắm đó Phi Mã, nãy giờ tôi gọi mấy lần, nhưng anh chưa tỉnh, bây giờ thấy sao rồi? 
-Cám ơn Vô Kỵ tôi khỏe rồi. 
-Cố gắng điều động anh em canh phòng cho đến sáng, không cần phải truy kích theo tụi nó đâu. Tôi đã liên lạc bên Tiểu Khu, họ sẽ ba-rê phía ngoài chờ tóm gọn cả đám. 
-Nhận rõ Vô Kỵ. 
-Mới rồi, anh đưọc một huy chương vàng với chiến thương bội tinh, kỳ này về tôi chạy cho anh thêm một huy chương nữa là đủ điểm để gắn thêm bông rồi đó, chuẩn bị rửa lon đi là vừa. 
-Cám ơn Vô Kỵ, xin dành cho anh em khác. 
-Khỏi bàn nhiều. Tôi về rồi tính. Đã báo Liên Đoàn cho xe sang nhận thằng vẹm đó chưa? 
Thụy đưa mắt nhìn Thượng sĩ Ba, thấy ông gật đầu, anh trả lời: 
-Dạ đã báo rồi . 
-Anh có cần phải tải thương không? 
-Dạ không đâu, tôi khỏe rồi Vô Kỵ. 
-Vậy tốt. Tôi cúp máy. 
Thụy quay nhìn Hoa tỏ dấu cám ơn, khiến cô mắc cỡ, cúi gằm mặt. 
-Mình tiếp tục truy lùng tụi nó chứ anh Ba? 
-Trong lúc Phi Mã bất tỉnh thì mấy anh em tui đã sục sạo khắp nơi, không còn sót chỗ nào cả. Chỉ có một thằng lọt vào đây, bị Phi Mã hạ gục rồi. 
Tiếng súng đã ngớt, có lúc như ngưng hẳn. 
….

Trời sáng dần… 
-Phi Mã, Cọp Một báo cáo. 
-Cọp Một đây Phi Mã. 
-Có hai con nhạn là đà nằm ngoài hàng rào Phi Mã ơi ! 
-Tốt lắm. 
Tiếng xe Jeep và xe GMC ngừng trước văn phòng trại. Viên đại úy trưởng ban an ninh liên đoàn bước vào, theo sau là vị sĩ quan quân y.Thụy gắng gượng đứng dậy với thượng sĩ Ba một bên và Hoa một bên, bắt tay hai người. 
-Sao Trung úy có cần tải thương không? Viên Đại úy hỏi. 
-Cám ơn Đại úy, tôi khỏe rồi.Nhờ Đại úy lo cho tù binh. 
-Được rồi, chúng tôi sẽ đem hắn đi ngay để khai thác thêm tin tức. 
-Phi Mã, Cọp Hai báo cáo toán tiền đồn hướng tây đã về, bình an vô sự, ngay lúc dầu nổ súng, máy của họ bị trúng đạn nên không liên lạc được. 
Nghe âm thoại viên báo cáo. Mọi người đều tỏ ra mừng rỡ. 
-Chúc mừng Trung úy, đang nghỉ phép mà cũng lập được chiến công, bảo vệ được sư an bình cho khu gia binh. Còn hạ được đến ba vịt con. 
Viên đại úy an ninh bước đến siết chặt tay Thụy.

Thụy bước ra ngoài, không khí trong lành của buổi sáng mùa Xuân khiến anh cảm thấy tâm hồn sảng khoái hơn. 
Rất nhiều chị em gia đình binh sĩ bước đến hỏi thăm : 
-Trung úy khỏe chưa ? 
-Trung úy có cần hô hấp nhân tạo nữa không dzậy? Một ai đó hỏi đùa. 
Mặt Thụy đỏ bừng, Hoa thì mắc cỡ, bỏ chạy vào trong phòng trực .
Anh cảm thấy tình quân dân cá nước mới ngọt ngào, nồng ấm làm sao !
Niềm vuì của anh thêm trọn vẹn khi thấy mọi người đã qua được nỗi hiểm nguy, để chuẩn bị cho những ngày vui truyền thống và thiêng liêng của dân tộc
Và hình như đối với anh, mùa Xuân đã thật sự hiên hiện, rất gần gũi cũng rất đáng yêu .

Dương thượng Trúc .
Thủy Gia Trang -12 năm lạc xứ , Wichita, Tháng chạp 2006.

Bài Khác