THE BEEGEES… NHỮNG CON SÓI LANG LÃNG TỬ TRỮ TÌNH !!

Chuly sưu tầm

THE BEEGEES… NHỮNG CON SÓI LANG LÃNG TỬ TRỮ TÌNH !!

ĐÂY LÀ CHƯƠNG TRÌNH NHẠC CHỌN LỌC QUỐC TẾ, ĐÃ MỘT THỜI XUYÊN THỦNG QUA KHÔNG GIAN VÀ THỜI GIAN TRÊN MỌI THỜI ĐẠI… HÔM NAY CHÚNG TA NÓI VỀ MỘT BAND NHAC CÓ TÊN GỌI RẤT DỄ THƯƠNG… BEEGEES
Bee Gees là một nhóm nhạc pop được thành lập vào năm 1958, với đội hình chính gồm 3 anh em Barry, Robin và Maurice Gibb. Bộ ba đã gặt hái nhiều thành công ở hầu hết khoảng thời gian họ tồn tại trong ngành công nghiệp âm nhạc, nhưng họ đã trải qua hai giai đoạn riêng biệt với những thành công vượt trội;
1) như là một nghệ sĩ âm nhạc nổi bật vào những năm cuối thập niên 1960 và đầu thập niên 1970,
2) những nghệ sĩ tiêu biểu của kỷ nguyên nhạc disco từ nửa sau thập niên 1970. Phong cách hát của nhóm được công nhận với 3 phần hòa âm chặt chẽ; giọng ca chính Robin với giọng ngân vang là một nét đặc trưng trong những bản hit đầu tiên của họ, trong khi chất giọng falsetto R&B của Barry đã trở thành điểm nhấn trong âm nhạc của nhóm vào nửa sau những năm 1970 và thập niên 1980.
The Bee Gees đã tham gia viết lời cho tất cả những bản hit nổi tiếng của họ, cũng như viết lời và sản xuất nhạc cho một số nghệ sĩ khác.
Được sinh ra trên Đảo Man với cha mẹ là người Anh, anh em nhà Gibb sinh sống ở Chorlton, Manchester, Anh, cho đến cuối thập niên 1950 khi họ thành lập the Rattlesnakes. Gia đình sau đó chuyển đến Redcliffe, ở Queensland, Úc, trước khi đến sinh sống ở Đảo Cribb. Sau khi gặt hái những thành công thương mại đầu tiên tại Úc như là the Bee Gees với “Spicks and Specks” (đĩa đơn thứ 12 của họ), họ trở về Anh vào tháng 1 năm 1967, nơi nhà sản xuất Robert Stigwood bắt đầu giới thiệu họ đến khán giả toàn cầu.
The Bee Gees ước tính đã bán được hơn 220 triệu bản thu âm trên toàn thế giới, khiến họ trở thành một trong những nghệ sĩ bán chạy nhất thế giới của mọi thời đại.[2][3] The Bee Gees được ghi danh vào Đại sảnh Danh vọng Rock and Roll vào năm 1997[4], với lời trích dẫn “Chỉ có Elvis Presley, The Beatles, Michael Jackson, Garth Brooks và Paul McCartney mới có thể bán chạy hơn Bee Gees”.

Trước khi lên tàu trở về Anh, người cha Hugh Gibb đã gửi các bản thu âm thử đến Brian Epstein, một chuyên gia quảng bá và cũng là người quản lý ban nhạc The Beatles và giám đốc điều hành NEMS – một cửa hàng âm nhạc Anh. Brian Epstein đã gửi các bản thu âm này cho Robert Stigwood, một nhân viên mới gia nhập NEMS. Sau một buổi thử giọng với Stigwood vào tháng 2 năm 1967, Bee Gees đã ký một hợp đồng 5 năm, theo đó Polydor Records sẽ phát hành các đĩa nhạc của họ tại Anh và Atco Records phát hành ở Mỹ. Ban nhạc nhanh chóng bắt tay vào thực hiện album quốc tế đầu tiên của nhóm, và Stigwood phát động một chiến dịch quảng cáo cùng thời điểm phát hành album này.
Stigwood tuyên bố rằng Bee Gees là “Tài năng mới đáng kể nhất của năm 1967”, khởi đầu việc so sánh Bee Gees với ban nhạc The Beatles. Trước khi ghi âm album đầu tiên ba anh em đã nhận thêm Colin Petersen và Vince Melouney vào ban nhạc.[21] “New York Mining Disaster 1941”, đĩa đơn thứ hai của họ tại Anh (đĩa đơn 45rpm đầu tiên của họ là bài “Spicks and Specks”), đã được gửi cho các đài phát thanh với chỉ tiêu đề bài hát mà không có tên ban nhạc, thay vào đó là một dòng trắng. Một số DJ ngay lập tức đoán đây là một đĩa đơn mới của The Beatles và lập tức phát bài hát này nhiều lần trong ngày. Điều này đã giúp ca khúc của Bee Gees leo lên top 20 ở cả Anh và Mỹ.
Ca khúc thứ hai của nhóm, “To Love Somebody”, đã không cần đến mẹo quảng bá lần trước để lọt vào Top 20 tại thị trường Mỹ. Vốn là bài hát viết cho Otis Redding, “To Love Somebody” – một bản ballad đầy cảm xúc do Barry hát chính – đã trở thành một bài hát pop tiêu chuẩn và được nhiều nghệ sĩ hát lại như The Flying Burrito Brothers, Rod Stewart, Bonnie Tyler, Janis Joplin, The Animals, Gary Puckett and the Union Gap, Nina Simone, Jimmy Somerville, Billy Corgan và Michael Bolton. Một đĩa đơn khác, “Holiday”, đã được phát hành tại Mỹ, cao nhất ở vị trí thứ 16 trên bảng xếp hạng. Album Bee Gees 1st – album quốc tế đầu tiên của ban nhạc – đứng thứ 7 ở Mỹ và thứ 8 ở Anh. Bill Shepherd được ghi công là người tuyển nhạc. Sau khi thu âm album trên, ban nhạc thu âm với BBC lần đầu tiên với 3 bài hát tại Nhà hát Playhouse, Northumberland Avenue, London, với Bill Bebb làm đạo diễn sản xuất. Lần trình diễn trên được bao gồm trong chương trình BBC Sessions: 1967–1973 (phát hành 2008).[22] Sau khi phát hành album Bee Gees’ 1st, ban nhạc lần đầu tiên được giới thiệu tại New York như “sự ngạc nhiên đến từ Anh quốc”

Vào cuối năm 1967, họ bắt đầu thu âm cho album thứ hai, Horizontal. Ngày 21 tháng 12 năm 1967, tại buổi biểu diễn phát sóng trực tiếp từ Liverpool Anglican Cathedral, họ đã biểu diễn bài hát: “Thank You For Christmas” (đã được thu âm cho album thứ 2 này nhưng chỉ được phát hành vào năm 2008), “Silent Night” và “Hark! The Herald Angels Sing”. Nhóm nhạc dân gian The Settlers cùng hát với nhóm trong chương trình này. Chương trình được đức cha Edward H. Patey, Giám mục nhà thờ đóng vai trò nhạc trưởng. Mười ngày sau, ban nhạc thu âm bài hát cuối năm mừng Giáng sinh How on Earth?
Vào tháng 1 năm 1968 ban nhạc có chuyến lưu diễn quảng bá tại Mỹ. Tiên đoán trước việc người hâm mộ có thể gây ùn tắc, Sở Cảnh sát thành phố Los Angeles đã bố trí lực lượng bảo vệ đặc biệt cho ban nhạc khi tới thành phố này.[21] Sang tháng 2, album Horizontal tiếp tục thành công như album trước, với bài hát đứng đầu bản xếp hạng tại Anh “Massachusetts” (xếp thứ 11 tại Mỹ), và bài “World”, xếp hạng 7 tại Anh.[25] Âm thanh của album Horizontal có âm hưởng “rock” nhiều hơn album đầu, với các bài hát “And the Sun Will Shine” và “Really and Sincerely” là các minh chứng rõ nét. Album này xếp hạng 12 tại Mỹ và hạng 16 tại Anh.

Nhằm quảng bá album mới, ban nhạc đã có lần xuất hiện đầu tiên của họ trên truyền hình Mỹ với The Smothers Brothers Show của đài CBS. Tommy Smothers lần đầu tiên gặp Bee Gees trên một chuyến đi đến London, và trở thành bạn bè đồng thời cũng là một fan hâm mộ của nhóm. Buổi tối hôm đó, Tommy mặc một chiếc áo mà Maurice đã mua cho ông tại The Beatles Apple Boutique. Với việc phát hành Horizontal, họ cũng bắt đầu một tour du lịch Scandinavian với buổi biểu diễn tại Copenhagen.
Cùng thời gian đó, Bee Gees đã từ chối một đề nghị viết và thực hiện nhạc nền cho bộ phim Wonderwall, theo đạo diễn Joe Massot.[24] Ngày 27 tháng 2 năm 1968, ban nhạc, được 17 nhạc công dàn nhạc dây Massachusetts phụ trợ, bắt đầu tour diễn đầu tiên của họ tại Đức với hai buổi biểu diễn tại Hamburg Musikhalle. Ban nhạc đã được Procol Harum (ca sĩ với một hit nổi tiếng “A Whiter Shade of Pale”) hỗ trợ trong chuyến lưu diễn tại Đức của họ tháng 3 năm 1968.[26] Bạn gái của Robin, Molly Hullis nhớ lại: “Người hâm mộ Đức còn cuồng nhiệt hơn cả những người hâm mộ ở Anh Quốc thời Beatlemania.”

Lịch lưu diễn đã đưa họ đến 11 địa điểm trong 11 ngày với 18 buổi hòa nhạc, kết thúc với một cú đúp chương trình tại Stadthalle, Braunschweig. Sau đó, cả nhóm đã đi đến Thụy Sĩ.
Hai đĩa đơn khác được phát hành sau đó vào đầu năm 1968, gồm bài ballad “Words” (xếp hạng 8 tại Anh, 15 tại Mỹ) và đĩa đơn kép 2 bài “Jumbo” và “The Singer Sang His Song”. “Jumbo” là đĩa đơn kém nhất của Bee Gees tính đến thời điểm đó, chỉ xếp hạng 25 tại Anh và 57 tại Mỹ. Ban nhạc cho rằng bài “The Singer Sang His Song” là bài hát hay hơn, và khán giả Hà Lan cũng nghĩ như vậy khi xếp bài hát đứng thứ 3 trong bảng xếp hạng nước này. Các đĩa đơn tiếp theo: “I’ve Gotta Get a Message to You”, bài hát tứ 2 đứng đầu bảng xếp hạng tại Anh (thứ 8 tại Mỹ) và “I Started a Joke” (xếp hạng 6 tại Mỹ), đều được đưa vào Idea, album thứ ba của nhóm. Idea xếp hạng 4 tại Anh và 17 tại Mỹ.
Sau chuyến lưu diễn và lần trình diễn trên truyền hình để quảng bá cho album, Vince Melouney rời ban nhạc với lý do anh muốn chơi nhạc với phong cách âm nhạc blues, nhiều hơn những gì anh em Gibbs đã sáng tác. Melouney đã đạt được một kỳ tích trong khi làm việc với Bee Gees – bài hát của anh “Such a Shame” (album Idea) là bài hát duy nhất trên tất cả các album Bee Gees không phải do anh em Gibb sáng tác. Nhóm cũng đã quay chương trình truyền hình trên BBC với Frankie Howerd gọi là Frankie Howerd Meets The Bee Gees, được Ray Galton và Alan Simpson viết kịch bản. Điều này đã cho nhóm cơ hội thể hiện kỹ năng hài hước của mình trong kịch bản với Howerd. Ban nhạc dự định bắt đầu một chuyến lưu diễn bảy tuần ở Mỹ vào ngày 2 tháng 8 năm 1968, nhưng vào ngày 27 tháng 7, Robin ngã bất tỉnh. Ông đã được nhận vào một nhà dưỡng lão London vì kiệt sức thần kinh và chuyến lưu diễn tại Mỹ đã bị hoãn lại. Ban nhạc bắt đầu thu âm album thứ sáu của họ và điều này dẫn đến việc ghi âm tại Atlantic Studios ở New York. Do bị ốm, Robin không có đóng góp nào, nhưng các thành viên khác của ban nhạc đều có các bản thu thử.
Đến năm 1969, sự sứt mẻ bắt đầu xuất hiện trong nhóm khi Robin cảm thấy Stigwood đã ủng hộ Barry hát chính.
Đầu năm 1969, Bee Gees thực hiện trình diễn trên các chương trình truyền hình Top of the Pops và The Tom Jones Show với các bài hát “I Started a Joke” và “First of May”. Đây là một trong những màn trình diễn trực tiếp cuối cùng của Robin với ban nhạc.[29]
Album tiếp theo của họ, đáng lẽ là một album khái niệm gọi là Masterpeace, phát triển thành các album đôi Odessa. Hầu hết các nhà phê bình nhạc rock cảm thấy đây là album tốt nhất của Bee Gees năm 1960 với hương vị progressive rock của nó lộ rõ trong bài hát cùng tên, bài nhạc đồng quê “Marley Purt Drive” và “Give Your Best”, và những bản ballad như “Melody Fair” và “First of May”; (bài cuối trong danh sách trên là bài duy nhất của album trở thành một top hit nhỏ). Cho rằng bài hát “Lamplight” cần được xếp vào mặt A, Robin bỏ nhóm vào giữa năm 1969 và bắt đầu sự nghiệp solo của mình.
Album đầu tiên của các album tổng hợp của Bee Gees, Best of Bee Gees, đã được phát hành với single “Words” non-LP cộng với hit của ban nhạc khi ở Úc “Spicks and Specks”. Single “Tomorrow Tomorrow” cũng đã được phát hành và là một hit vừa phải ở Anh, đạt vị trí cao nhất là 23, nhưng chỉ tới vị trí 54 ở bảng xếp hạng Mỹ. Album tổng hợp này lọt vào top ten ở cả Anh và Mỹ..

Trong khi Robin theo đuổi sự nghiệp solo của mình, Barry, Maurice, và Petersen tiếp tục ban nhạc Bee Gees thu âm album tiếp theo của họ, Cucumber Castle. Ban nhạc đã biểu diễn buổi đầu tiên mà không có Robin tại hộp đêm Talk of the Town. Họ đã tuyển mộ em gái Lesley vào nhóm tại thời điểm này. Cũng có một chương trình truyền hình đặc biệt quay cùng các album được phát sóng trên đài BBC vào năm 1971.
Sau khi album được phát hành vào đầu năm 1970, có vẻ như ban nhạc Bee Gees đã đến hồi kết. Bài hát đơn duy nhất, “Do not Forget to Remember” là một hit lớn tại Anh đạt vị trí số 2, nhưng lại là một thất vọng ở Mỹ, chỉ đạt vị trí 73. Hai đĩa đơn tiếp theo, “I.O.I.O.” và “If I Only Had My Mind on Something Else” chỉ vừa vặn lọt vào bảng xếp hạng. Ngày 1 tháng 12 năm 1969, Barry và Maurice chia tay nhau.
Maurice bắt đầu thu âm album solo đầu tiên của mình The Loner nhưng không được phát hành. Trong khi đó, Maurice phát hành đĩa đơn “Railroad”, và đóng vai chính trong vở nhạc kịch ở West End Sing a Rude Song. Trong tháng 2 năm 1970 Barry ghi một album solo mà cũng không bao giờ thấy phát hành chính thức, mặc dù “I’ll Kiss Your Memory” đã được phát hành như một đĩa đơn được phát hành kèm với bài “This Time” mà không được khán giả quan tâm.
Trong khi đó, Robin đã thành công ở châu Âu với hit xếp thứ 2 “Saved by the Bell”
Vào mùa hè năm 1970, theo Barry “Robin gọi cho tôi khi tôi đang đi nghỉ mát ở Tây Ban Nha và [nói] “Hãy làm lại một lần nữa’”. Đến ngày 21 tháng 8 năm 1970, sau khi họ quay trở lại với nhau một lần nữa, Barry đã thông báo rằng Bee Gees “đã tái hợp và sẽ không bao giờ chia cách nữa”. Maurice nói “Chúng tôi đã thảo luận và quyết định tái hợp. Chúng tôi muốn xin lỗi Robin công khai vì những gì chúng tôi đã nói.”… Trước đó vào tháng 6 năm 1970, Robin và Maurice ghi âm hàng loạt bài hát trước khi Barry tham gia và góp thêm hai bài hát đưa vào album tái hợp của họ. Khoảng thời gian này, Barry và Robin chuẩn bị xuất bản cuốn sách On the Other Hand. Ba anh em cũng tuyển dụng Geoff Bridgford như tay trống chính thức của nhóm; Bridgford từng làm việc với các ban nhạc The Groove, Tin Tin và chơi trống trong album solo đầu tiên chưa được phát hành của Maurice.

2 Years On được phát hành vào tháng 10 tại Mỹ và tháng 11 tại Anh vào năm 1970. Ca khúc đứng đầu “Lonely Days” của album này đạt vị trí thứ 3 tại Mỹ và được quảng bá trên các chương trình truyền hình The Johnny Cash Show, Johnny Carson’s Tonight Show, The Andy Williams Show, The Dick Cavett Show và The Ed Sullivan Show.
Album thứ chín của ban nhạc, Trafalgar, được phát hành vào cuối năm 1971. Đĩa đơn “How Can You Mend a Broken Heart” là bài hát đầu tiên của nhóm đứng thứ 1 trên bảng xếp hạng của Mỹ, trong khi “Israel” chiếm vị trí thứ 22 tại Hà Lan. “How Can You Mend a Broken Heart” cũng giúp Bee Gees có được đề cử Giải Grammy đầu tiên cho Giải Grammy cho Trình diễn Song ca/ Nhóm nhạc Giọng Pop xuất sắc nhất. Cuối năm đó, các bài hát của nhóm được đưa vào soundtrack cho bộ phim Melody.
Năm 1972, đĩa đơn “My World” của ban nhạc đạt vị trí 16 tại Mỹ, được phát hành kèm với bài hát “On Time” của Maurice. Đĩa đơn khác cùng năm 1972, “Run To Me” từ LP “To Whom It May Concern” đã đưa ban nhạc vào top 10 của Vương quốc Anh lần đầu tiên trong ba năm. Ngày 24 tháng 11 năm 1972, ban nhạc mở màn liên hoan “Woodstock of the West” tại Coliseum Los Angeles (một lời đáp lại Woodstock New York, Eastern United States), với các ban nhạc và ca sĩ Sly & The Family Stone, Stevie Wonder và the Eagles. Cũng trong năm 1972, nhóm cùng hát bài “Hey Jude” với Wilson Pickett.
Tuy nhiên, đến năm 1973 Bee Gees đã đi vào ngõ cụt. Album Life in a Tin Can đã được phát hành vào ngày thành lập RSO Records của Robert Stigwood. Bài hát đầu tiên của album này, “Saw a New Morning”, không bán được nhiều với vị trí cao nhất là 94 trên bảng xếp hạng. Tiếp theo là một album chưa phát hành (A Kick in the Head Is Worth Eight in the Pants). Một album tổng hợp, Best of Bee Gees, Volume 2 đã được phát hành vào năm 1973 mặc dù nó đã không lặp lại được thành công của Volume 1. Ngày 6 tháng 4 năm 1973 trên chương trình truyền hình The Midnight Special ban nhạc đã biểu diễn bài hát “Money (That’s What I Want)” với Jerry Lee Lewis.. Cũng trong năm 1973, họ đã được Chuck Berry mời biểu diễn cùng trên sân khấu The Midnight Special với bài hát “Johnny B. Goode” và bài “Reelin’ and Rockin”.
Sau một tour diễn tại Hoa Kỳ vào đầu năm 1974, nhóm đã phải đến các câu lạc bộ nhỏ để biểu diễn. Barry đã đùa, “Chúng tôi tệ đến nỗi đã phải đến chơi nhạc ở câu lạc bộ ca múa tạp kỹ Batley ở Leeds đấy”.
Theo lời khuyên của Ahmet Ertegun, người giám đốc Atlantic Records, Stigwood bố trí cho nhóm ghi âm cùng với Arif Mardin, nhà sản xuất âm nhạc soul nổi tiếng. LP kết quả, Mr. Natural, bao gồm ít ballad hơn và là điềm báo trước của việc chuyển hướng sang R&B trong phần thời gian còn lại của ban nhạc.
Nhưng khi LP trên cũng không thu hút nhiều sự quan tâm, Mardin khuyến khích họ làm việc theo phong cách âm nhạc soul. Ba anh em đã cố gắng để tạo ra một ban nhạc sống có thể tái tạo âm thanh phòng thu của họ. Guitar chính Alan Kendall đã tới vào năm 1971, nhưng không có nhiều việc để làm cho đến album Mr. Natural. Trong album đó, họ thêm tay trống Dennis Bryon, và sau đó họ đã thêm tay chơi keyboard cũ của Strawbs Blue Weaver, và những người này tạo thành đội hình của ban nhạc Bee Gees trong suốt thập niên 70. Maurice trước đây chơi hàng loạt các nhạc cụ như piano, guitar, harpsichord, piano điện, organ, mellotron và guitar bass, cũng như mandolin và Moog synthesizer, bây giờ chỉ chơi guitar bass khi trình diễn.

Sau album live thành công, Here at Last… Bee Gees… Live, Bee Gees đồng ý với Stigwood tham gia sáng tác nhạc phim Saturday Night Fever. Đó sẽ là bước ngoặt trong sự nghiệp của họ. Tác động văn hoá của cả bộ phim và nhạc nền mang tính động đất trên khắp thế giới, kéo dài sự hấp dẫn chủ đạo của dòng nhạc disco.
Sự tham gia của ban nhạc trong phim đã không bắt đầu cho đến giai đoạn hậu sản xuất. Như John Travolta đã khẳng định, “Bee Gees thậm chí không tham gia vào bộ phim ngay từ đầu… Tôi đã nhảy với nhạc của Stevie Wonder và Boz Scaggs.” Nhà sản xuất Robert Stigwood đã ủy nhiệm cho Bee Gees để tạo ra các bài hát cho phim. Ba anh em đã viết các bài hát “hầu như trong một tuần cuối tuần” tại phòng thu Château d’Hérouville ở Pháp[50]. Barry Gibb nhớ lại phản ứng khi Stigwood và giám sát âm nhạc Bill Oakes đến và nghe các bản demo:
Họ ồ lên và nói rằng chúng rất tuyệt vời. Chúng tôi vẫn không có khái niệm về bộ phim, ngoại trừ một số kịch bản thô mà họ mang theo… Bạn phải nhớ, ban nhạc của chúng tôi đã chết trong nước vào thời điểm đó, năm 1975, khoảng đó – Âm thanh của Bee Gees lúc đó cơ bản là rất mệt mỏi. Chúng tôi cần cái gì đó mới. Chúng tôi đã không có một đĩa đơn nào trong khoảng ba năm. Vì vậy, chúng tôi cảm thấy, Lạy chúa, đã quá đủ rồi. Đó là khoảng thời gian khó khăn của chúng tôi, giống như hầu hết các nhóm nhạc vào cuối những năm 60. Vì vậy, chúng tôi đã phải đi tìm một cái gì đó. Chúng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra.
Bill Oakes, người giám sát nhạc phim, khẳng định rằng Saturday Night Fever không đóng vai trò bắt đầu cơn sốt disco, mà là kéo dài phong trào: “Disco lúc đó đã thoái trào. Bây giờ thì Fever được cho là đã thúc đẩy cả phong trào disco – điều đó thực sự là sai. Sự thật là nó đã thổi một sức sống mới vào một thể loại nhạc đang chết dần.”
Ba đĩa đơn của Bee Gees – How Deep Is Your Love (hạng 1 tại Mỹ, hạng 3 tại Anh), Stayin’ Alive (hạng 1 tại Mỹ, hạng 4 tại Anh) và Night Fever (hạng 1 tại Mỹ và Anh) – được xếp hạng cao ở nhiều quốc gia trên thế giới, và đã khởi đầu giai đoạn phổ biến nhất của kỷ nguyên disco. Họ cũng đã sáng tác ca khúc If I Can’t Have You trở thành hit số 1 của Mỹ do Yvonne Elliman trình bày, trong khi phiên bản của Bee Gees là B-Side của Stayin’ Alive. Saturday Night Fever đến nỗi hai phiên bản khác nhau của bài hát More Than a Woman đều được lên sóng, một của Bee Gees, được xếp vào album, và một bài khác của Tavares, trở thành bài hát hit.
Vào thời điểm đó, âm thanh của anh em Gibb có mặt ở mọi nơi. Trong suốt thời gian chín tháng bắt đầu vào mùa Giáng sinh năm 1977, ba anh em viết 7 bài hát đạt vị trí quán quân trên bảng xếp hạng của Hoa Kỳ trong 27 tuần của 37 tuần liên tiếp: gồm ba bài phát hành riêng của họ, hai bài cho Andy Gibb, đĩa đơn của Yvonne Elliman, và Grease do Frankie Valli biểu diễn.
Được thúc đẩy bởi sự thành công của bộ phim, album nhạc nền đã phá vỡ nhiều kỷ lục ngành công nghiệp, trở thành album bán chạy nhất trong lịch sử thu âm tính đến thời điểm đó. Với hơn 40 triệu bản được bán, Saturday Night Fever là một trong năm album bán chạy nhất của lịch sử nền âm nhạc. Tính đến năm 2010, nó là album bán chạy thứ 4 trên toàn thế giới.

Tháng 3 năm 1978, Bee Gees giữ hai vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng Mỹ với “Night Fever” và “Stayin ‘Alive”, lần đầu tiên kể từ khi ban nhạc Beatles thực hiện được điều này. Trên bảng xếp hạng Billboard Hot 100 của Hoa Kỳ vào ngày 25 tháng 3 năm 1978, năm bài hát do anh em Gibbs viết được đứng đầu top 10 cùng một lúc: “Night Fever”, “Stayin ‘Alive”, “If I Can’t Have You” “Emotion”, và “Love is Thicker Than Water”. Sự thống trị bảng xếp hạng như vậy là lần đầu lặp lại kể từ tháng 4 năm 1964, khi Beatles có tất cả năm bài hát trong số 5 đĩa đơn hàng đầu của Mỹ. Barry Gibb trở thành nhà soạn nhạc duy nhất có bốn hit liên tiếp số một tại Mỹ, phá vỡ kỷ lục của John Lennon và Paul McCartney năm 1964. Những bài hát này là “Stayin ‘Alive”, “Love is Thicker Than Water”, “Night Fever” và “If I Can’t Have You”.
Bee Gees thắng 5 giải Grammy cho album Saturday Night Fever trong vòng 2 năm: Album của năm, Nhà sản xuất của năm (với Albhy Galuten và Karl Richardson), hai giải cho Trình diễn song ca hoặc nhóm nhạc giọng pop xuất sắc nhất (một giải của năm 1978 cho “How Deep Is Your Love” và một giải năm 1979 cho “Stayin’ Alive”), và Hòa âm tốt nhất cho hai hay nhiều giọng cho bài “Stayin’ Alive”.
Trong thời gian này, Barry và Robin cũng đã viết bài “Emotion” cho một người bạn cũ, ca sĩ người Úc Samantha Sang, và bài hát này cũng vào Top 10, với Bee Gees hát nền. Barry cũng đã viết bài hát chủ đề cho phiên bản điện ảnh của vở nhạc kịch Broadway Grease để Frankie Valli trình diễn, và bài hát này đã lên đứng vị trí số 1.
Em trai của anh em nhà Bee Gees, Andy Gibb đã theo các anh của mình bước vào sự nghiệp âm nhạc và đã đạt được thành công đáng kể. Ba bài hát đơn đầu tiên của Andy Gibb do Barry sản xuất đều đã vào top bảng xếp hạng Mỹ.
Ban nhạc Bee Gees cùng đóng với Peter Frampton trong bộ phim Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band (1978) của Robert Stigwood, lấy cảm hứng nhẹ nhàng từ album năm 1967 của The Beatles. Bộ phim đã được quảng bá mạnh mẽ trước khi phát hành và dự kiến sẽ có được thành công thương mại tuyệt vời. Tuy nhiên, những chuyên gia điểm phim đã đánh giá nó như là một đống hỗn loạn rời rạc và bộ phim bị công chúng bỏ qua. Mặc dù một số bài hát của họ được xếp hạng, nhạc phim này cũng là một sự thất bại tồi tệ. Đĩa đơn “Oh! Darling”, do Robin Gibb thực hiện đạt vị trí 15 tại Mỹ.
Album tiếp theo của ban nhạc sau album Saturday Night Fever có tên là Spirits Having Flown. Album đã có thêm 3 bài hát top: “Too Much Heaven” (xếp hạng 1 tại Mỹ, xếp hạng 3 tại Anh), “Tragedy” (xếp hạng 1 tại Mỹ và tại Anh), and “Love You Inside Out” (xếp hạng 1 tại Mỹ). Điều này đã mang lại cho ban nhạc sáu đĩa đơn liên tiếp số 1 ở Mỹ trong vòng một năm rưỡi, bằng với The Beatles và sau này chỉ bị Whitney Houston vượt qua.

Vào tháng 1 năm 1979, Bee Gees biểu diễn “Too Much Heaven” như là một đóng góp của họ cho Buổi hòa nhạc cho UNICEF tại Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc, một buổi diễn từ thiện do Bee Gees, Robert Stigwood, and David Frost tổ chức cho UNICEF và được truyền hình toàn cầu. Ba anh em đã hiến tặng tiền bản quyền của bài hát cho từ thiện. Cho đến năm 2007, bài hát này đã kiếm được hơn 11 triệu đô la Mỹ cho UNICEF.
Vào mùa hè năm 1979, Bee Gees bắt tay vào chuyến lưu diễn lớn nhất của họ bao gồm Hoa Kỳ và Canada. Chuyến lưu diễn Spirits Having Flown đã tận dụng được cơn sốt Bee Gees trên khắp Hoa Kỳ, với các buổi hòa nhạc đã bán hết vé ở 38 thành phố. Bee Gees đã sản xuất một video cho ca khúc chủ đề “Too Much Heaven”, do nhà làm phim Martin Pitts đạo diễn và Charles Allen sản xuất. Với video này, Pitts và Allen bắt đầu mối quan hệ lâu dài với ba anh em.
Bee Gees thậm chí còn có một bài hát đồng quê đứng top vào năm 1979 với bài “Rest Your Love on Me”, mặt trái của hit pop của họ “Too Much Heaven”, xếp hạng Top 40 trên bảng xếp hạng nhạc đồng quê. Nó cũng là một hit năm 1981 cho Conway Twitty đứng đầu bảng xếp hạng nhạc đồng quê.
Sự thành công rực rỡ của Bee Gees lên và xuống cùng với bong bóng disco. Vào cuối năm 1979, sự phổ biến của disco đã giảm nhanh chóng, và sự phản đối dữ dội đối với nhạc disco đã đẩy sự nghiệp âm nhạc tại Mỹ của Bee Gees vào suy thoái. Các đài phát thanh trên khắp nước Mỹ bắt đầu quảng bá “Chương trình cuối tuần không có nhạc Bee Gees”. Sau chuỗi thành công đặc biệt của họ từ năm 1975 đến năm 1979, ban nhạc chỉ có duy nhất 1 đĩa đơn top 10 ở Mỹ, và không có bài hát top 10 nào nữa mãi cho đến năm 1989.
Barry Gibb coi sự thành công của nhạc phim Saturday Night Fever vừa là may mắn vừa là đen đủi:
Fever là số 1 mỗi tuần… Nó không chỉ đơn thuần là một album hit. Nó đứng số 1 trong 25 tuần liền. Đó là một thời gian tuyệt vời, điên loạn và phi thường. Tôi nhớ tôi đã không thể trả lời điện thoại, và tôi nhớ có người đã trèo qua cả tường nhà tôi. Tôi đã rất biết ơn khi thời gian đó dừng lại. Nó quá ảo. Trong thời gian dài, cuộc sống của bạn sẽ tốt hơn nếu chuyện đó không xảy ra liên tục. Dù sao thì nó cũng thật tuyệt vời.
Album E. S. P. của Bee Gees phát hành năm 1987 đã bán được hơn 3 triệu bản. Đó là album đầu tiên trong sáu năm, và là album đầu tiên của họ với Warner Bros. Records. Đĩa đơn “You Win Again” đã đạt vị trí số 1 ở nhiều quốc gia, bao gồm cả Anh,[59] điều này đã khiến Bee Gees trở thành nhóm nhạc đầu tiên có ca khúc đứng số 1 trong cả ba thập kỷ: những năm 1960, 1970, và 1980.[60] Đĩa đơn này là một sự thất vọng tại Hoa Kỳ, chỉ đạt vị trí 75, và Bee Gees bày tỏ sự thất vọng của khi các đài phát thanh tại Mỹ không chơi đĩa đơn mới của họ, và thiếu sót này đã dẫn đến doanh số kém cỏi của album này tại Hoa Kỳ. Bài hát này đã giúp Bee Gees giành giải Ivor Novello cho Bài hát hay nhất, và trong tháng 2 năm 1988 ban nhạc nhận được một đề cử giải Brit cho Ban nhạc Anh hay nhất.
Vào ngày 10 tháng 5 năm 1988, người em trai Andy Gibb qua đời ở tuổi 30, do bệnh viêm cơ tim do nhiễm virus. Ba anh em thừa nhận rằng tiền sử dùng ma túy và rượu của Andy có thể làm cho tim dễ bị bệnh hơn. Ngay trước khi Andy chết, ba anh em đã quyết định rằng Andy sẽ tham gia nhóm, để số thành viên tăng lên thành 4. Thay vào đó, Bee Gees cùng với Eric Clapton thành lập một nhóm gọi là The Bunburys để quyên góp tiền cho các tổ chức từ thiện tiếng Anh. Nhóm đã thu âm 3 bài hát cho The Bunbury Tails: “Chúng tôi là Bunburys”, “Bunbury Afternoon”, và “Fight (No Matter How Long)”. Bài hát cuối cùng đạt vị trí thứ 8 trên bảng xếp hạng âm nhạc rock và xuất hiện trên The Olympiad Summer 1988 Album.[63] Album sau đó của Bee Gees, One (năm 1989), có một bài hát dành riêng cho Andy, “Wish You Were Here”. Album cũng có đĩa đơn lọt vào Top 10 tại Mỹ đầu tiên của họ (với vị trí số 7) trong một thập kỷ, “One” (Top 1 các bài hát đương đại cho người lớn). Sau khi phát hành album này, ban nhạc đã thực hiện tour trình diễn trên toàn thế giới sau 10 năm.

Năm 1990, Polydor Records phát hành hộp đĩa Tales from the Brothers Gibb: A History in Song trong đó có tất cả đĩa đơn (trừ đĩa đơn năm 1981 “Living Eyes”), các đĩa hiếm mặt B, các bài hát solo chưa phát hành và các video thu biểu diễn trực tiếp. Rất nhiều bài hát mới có âm thanh nổi hỗn hợp mới của Bill Inglot, và một số bài hát mới đã tung ra CD đầu tiên. Tại thời điểm nó được phát hành, Tales là một trong những hộp đĩa tổng hợp đầu tiên trong kinh doanh âm nhạc, và là một vinh dự cho nhóm nào có hộp đĩa tổng hợp như vậy.
Tại Anh, Polydor phát hành một album sưu tập các bài hát hit của ban nhạc trích từ Tales với tên gọi là The Very Best of the Bee Gees, trong đó có các bài hát hit nhất tại Anh. Album này trở thành một album bán chạy nhất ở đất nước Anh, cuối cùng đã được chứng nhận Triple Platinum.
Năm 2001, nhóm nhạc phát hành album mới cuối cùng của họ với tư cách một ban nhạc, This Is Where I Came In. Album đạt thành công tài chính, vào top 10 tại Anh (được chứng nhận album Vàng), và 20 tại Mỹ. Bài hát chủ đề của album cũng vào top 20 tại Anh. Album tạo điều kiện cho mỗi thành viên của nhóm một cơ hội để viết theo cách riêng của mình, cũng như đồng sáng tác. Ví dụ, Maurice có các bài hát “Man in the Middle” và “Walking on Air” và đóng vai trò hát chính, trong khi Robin đóng góp các bài hát “Déjà Vu”, “Promise the Earth” và “Embrace”, và Barry đóng góp “Loose Talk Costs Lives”, “Technicolour Dreams”, và “Voice in the Wilderness”. Các bài hát còn lại do ba anh em hợp tác viết và cùng hát. Họ trình bày nhiều bài hát của album This Is Where I Came In, với các bài hát tophit khác, trên chuỗi hòa nhạc được truyền hình trực tiếp Live by Request, phát trên A&E Network. Buổi biểu diễn cuối cùng của Bee Gees như một bộ ba là buổi biểu diễn có tên Love and Hope Ball trong năm 2002.
Maurice, người đạo diễn về âm nhạc của Bee Gees trong những năm cuối cùng với tư cách là một nhóm nhạc, đột ngột qua đời vào ngày 12 tháng năm 2003 ở tuổi 53 do nhồi máu cơ tim, trong khi chờ đợi phẫu thuật khẩn cấp để sửa chữa chứng nghẹt ruột. Lúc đầu Barry và Robin đã thông báo rằng họ có ý định tiếp tục ban nhạc “Bee Gees” để vinh danh em trai mình. Nhưng khi thời gian trôi qua, họ quyết định nghỉ hưu, để lại cái tên Bee Gees đánh dấu thời kỳ ba anh em cùng nhau sáng tác và biểu diễn.
Trong tuần lễ Maurice qua đời, album Magnet của Robin cũng được phát hành. Ngày 23 tháng 2 năm 2003, Bee Gees nhận giải Grammy Huyền thoại, họ cũng trở thành nhóm nhạc đầu tiên nhận giải thưởng này trong thế kỷ 21. Barry và Robin cùng với Adam, con trai của Maurice nhận giải trong nước mắt.
Mặc dù đã có tin đồn về việc một buổi hòa nhạc tưởng niệm Maurice với hai người anh còn sống và các khách mời,[69] nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Barry và Robin tiếp tục làm việc độc lập, và cả hai phát hành các bản thu âm với các nghệ sĩ khác, và thỉnh thoảng đi cùng nhau để trình diễn tại các sự kiện đặc biệt.
Vào cuối năm 2004, Robin bắt đầu thực hiện một chuyến lưu diễn solo tại Đức, Nga và châu Á. Trong tháng năm 2005, Barry, Robin và một số huyền thoại nghệ sĩ nhạc rock ghi âm bài hát “Grief Never Grows Old”, đĩa nhạc chính thức ủng hộ các nạn nhân sóng thần tặng cho Ủy ban Cứu trợ Thiên tai. Năm sau đó, Barry đoàn tụ với Barbra Streisand với album thành công Guilty Pleasures, phát hành với tên Guilty Too tại Anh như là album tiếp theo của album Guilty trước đó. Robin tiếp tục lưu diễn khắp châu Âu. Cũng trong năm 2004, Barry ghi âm bài hát “I Cannot Give You My Love” với Cliff Richard, đạt top 20 tại Anh.
Trong tháng 2 năm 2006, Barry và Robin đoàn tụ trên sân khấu cho một buổi diễn từ thiện tại Miami tặng cho Viện Nghiên cứu Tiểu đường. Đó là lần trình diễn trước công chúng đầu tiên của hai người sau cái chết của Maurice. Barry và Robin cũng trình diễn ở Buổi hòa nhạc lần thứ 30 hàng năm của Prince’s Trust tại Anh vào ngày 20 tháng 5 năm 2006.[71] Trong tháng 10 năm 2008, Robin trình diễn một số bài hát ở London như một phần của chương trình Saturday Night Fever trên BBC Electric Proms. Buổi trình diễn có sự góp mặt của nhiều nghệ sĩ khác và được chiếu trên BBC với các dịch vụ tương tác.
Barry và Robin trình diễn trong chương trình Strictly Come Dancing của BBC vào ngày 31 tháng 10 năm 2009 và xuất hiện trên chương trình Dancing with the Stars của kênh ABC ngày 17 tháng 11 năm 2009.[76] Vào ngày 15 tháng 3 năm 2010, Barry và Robin giới thiệu nhóm nhạc của Thụy Điển ABBA vào Đại sảnh Danh vọng Rock and Roll. Vào ngày 26 tháng 5 năm 2010, cả hai đã bất ngờ xuất hiện trong buổi Chung kết mùa thứ 9 của American Idol.

Vào ngày 20 tháng 10 năm 2011 có thông báo rằng Robin Gibb, 61 tuổi, đã được chẩn đoán bệnh ung thư gan, mà ông đã được biết vài tháng trước. Robin đã gầy đi trông thấy chỉ trong vài tháng, và đã phải vài lần hủy các buổi trình diễn do đau bụng dưới nghiêm trọng.
Ngày 13 tháng 2 năm 2012, Robin cùng trình diễn với ban nhạc quân đội The Soldiers tại buổi diễn từ thiện ở London Palladium để lấy tiền hỗ trợ cho các thương binh. Đó là lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng trong vòng 5 tháng và là lần cuối cùng của ông.
Ngày 14 tháng 4 năm 2012, Robin nhiễm bệnh viêm phổi trong một bệnh viện tại Chelsea và đã hôn mê. Mặc dù Robin đã tỉnh lại vào ngày 20 tháng 4 năm 2012, tình trạng của ông xấu đi nhanh chóng, và cuối cùng chuyện gì đến đã đến, ông trút hơi thở cuối cùng vào ngày 20 tháng 5 năm 2012. Sau khi Robin ra đi, Barry đã trở thành người còn sống cuối cùng của ban nhạc, và ban nhạc Bee Gees chính thức tan rã.
Vào tháng 9 và tháng 10 năm 2013, Barry thực hiện tour biểu diễn solo đầu tiên của mình “vinh danh các em của ông và một đời âm nhạc”. Barry Gibbs chia sẻ tâm tình với khán giả trong nước mắt đầy xúc động:
“Bốn anh em họ Gibbs của tôi, em Andy Gibbs, Maurice Gibbs và Robin Gibbs, các em đã từ từ bỏ tôi ra đi vĩnh viễn. Tôi, một người anh, một nhân chứng cho sự chia lìa đau thương nát lòng này. Các em không còn với tôi, Các em không còn với Beegees… tôi đại diện cho các em Andy, Maurice, và Robin xin thành tâm lưu luyến chia tay khán giả nơi khán phòng này nói riêng và các bạn khắp nơi trên thế giới. Hy vọng sau gần 50 năm máu tim chúng tôi chảy đều trong những dòng nhạc để cống hiến đến các bạn. Nay Các em đã ra đi, Beegees phải ra đi, và chỉ còn tôi. Tôi cũng sẽ ra đi thôi. Tôi đã già, nỗi lòng của tôi cũng đã cạn kiệt theo từng note, rồi có lẽ cũng từ từ rời bỏ nhau và chia tay vĩnh viễn một ngày không xa. Xin cảm ơn, tôi thành thật cảm ơn các bạn đã yêu thương chúng tôi, đã cùng các em Andy Gibbs, Maurice Gibbs, Robin Gibbs và cùng với Beegees xuyên suốt hơn nửa thế kỷ qua. Nay xin nói lời chia tay thành tâm. Chúc các bạn sông vui, sống khỏe và yêu thương âm nhạc như đã từng yêu thương cá nhân tôi, yêu thương các em tôi, và yêu thương ban nhạc THE BEEGEES…” !!

net

Bài Khác