Mỹ-Trung kỳ thị chủng tộc, đàn áp tôn giáo, chiêu bài yêu nước

Mỹ-Trung kỳ thị chủng tộc, đàn áp tôn giáo, chiêu bài yêu nước

Việt Nguyên

Tổng Thống Donald Trump đã có nhiều tuyên bố làm phong trào KKK phát triển lại tại các tiểu bang miền Nam Hoa Kỳ và tiểu bang Oregon. Trong hình, một người chống KKK biểu tình chống lại tổng thống đắc cử Donald Trump hôm 19 Tháng Mười Một, 2016, tại Philadelphia, Pennsylvania. (Hình: Mark Makela/Getty Images)

Một điểm son cho Tổng Thống Donald Trump. Ngày 29 Tháng Tư, 2019, tại trụ sở Liên Hiệp Quốc, Tổng Thống Trump và hơn 30 quốc gia đã lên tiếng tố cáo Trung Cộng đàn áp dân Hồi ở vùng Tân Cương.

“Đại diện Hoa Kỳ và các quốc gia khác cảm thấy có trách nhiệm phải lên tiếng khi những người sống sót đã kể lại những sự thật kinh hoàng về sự đàn áp nhân quyền của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc. Lịch sử sẽ phán xét cộng đồng thế giới có phản ứng như thế nào khi nhân quyền và các quyền tự do căn bản của con người bị chà đạp,” Tổng Thống Trump nói.

Khi lên nhậm chức, Tổng Thống Trump đã rút Hoa Kỳ ra khỏi Ủy Ban Nhân Quyền Liên Hiệp Quốc nhưng lần này tiếng nói lương tâm của Hoa Kỳ, Gia Nã Đại, Đức, Nhã Điển, Anh cùng hơn 30 quốc gia khác đã thắng. Tổng Thống Trump vẫn theo chiến lược từ xưa đến nay của Hoa Kỳ, sử dụng “sức mạnh mềm (soft power)” khác với những lời tuyên bố trước đây của ông.

Ngày hôm sau Chủ Tịch Trung Quốc Tập Cận Bình trả đũa qua thương chiến và yêu cầu Hoa Kỳ không được can thiệp vào nội bộ các nước khác. Họ Tập muốn nhắc Tổng Thống Trump về các vấn đề kỳ thị chủng tộc của Hoa Kỳ và Trung Quốc đã không can thiệp vào nội bộ Hoa Kỳ?

Hoa Kỳ là một nước tự do dân chủ, được xem là quốc gia của những người di dân nhưng trong hai năm qua từ ngày Tổng Thống Trump nhậm chức chính sách di trú của ông cũng đã gây nhiều ác mộng cho di dân. Khác với hai tổng thống tiền nhiệm trong lịch sử Abraham Lincoln với chiến tranh giải phóng nô lệ và Franklin D. Roosevelt với chiến tranh chống phát xít, Tổng Thống Trump đã có nhiều tuyên bố làm phong trào KKK phát triển lại tại các tiểu bang miền Nam Hoa Kỳ và tiểu bang Oregon.

Ngày 22 Tháng Mười, 2019, Tổng Thống Trump khơi lại vết thương kỳ thị chủng tộc ở Mỹ, một vấn đề vẫn còn đau và nhạy cảm đối với người Mỹ da đen. So sánh luận tội để dẫn đến kết tội ông với “Lynching” (treo cổ) những người Mỹ da đen, ông đã gây ra xúc động lớn cho cả những người Mỹ da đen và da trắng có trình độ học thức. Những người chỉ trích Tổng Thống Trump đã ví ngôn ngữ của ông với ngôn ngữ KKK. Treo cổ mà không cần đưa ra tòa xét xử là hành động của người Mỹ trắng sau nội chiến, đa số xảy ra ở miền Nam. Gần 5,000 người đã bị treo cổ từ năm 1882 đến năm 1968 trong đó có 3,446 người Mỹ da đen.

Năm 2018, Tổng Thống Trump nói với các cố vấn, ông không muốn di dân từ các nước “Shit hole country,” từ Phi Châu và các đảo Caribbean đến Mỹ. Ông cũng hay nói về thuyết di thể (gene) như là một người hiểu biết về y học dựa trên thuyết Nordicism xem dân các vùng Bắc Âu là ưu chủng cho nên ông muốn luật di trú Hoa Kỳ ưu tiên cho dân da trắng gốc Na Uy, Thụy Điển.

Thuyết ưu chủng Nordicism đưa đến kỳ thị chủng tộc. Dân gốc Bắc Âu là ưu chủng, dân da trắng vùng Nam và Đông Âu bị sắp hạng đứng dưới dân Bắc và Tây Âu nói chi đến dân Phi Châu và Á Châu. Năm 1882, Quốc Hội Hoa Kỳ chặn di dân “cu li” từ Trung Hoa đến. Năm 1885 là năm tượng Nữ Thần Tự Do được rước đến Nữu Ước cũng là năm Quốc Hội ra luật cấm các hãng mướn công nhân ngoại quốc.

Thuyết ưu chủng đưa đến chính sách bắt buộc giải phẫu tuyệt giống (Sterilization) trên 30 tiểu bang như ở North Carolina có 7,680 trường hợp từ năm 1933 đến năm 1960 trong đó 5,000 người là da đen. Chính sách kéo dài đến đầu thập niên 1950.

Madison Grant, luật sư và nhà văn nổi tiếng kỳ thị theo thuyết ưu chủng vào đầu thập niên 1880, xem dân Mỹ thấp kém hơn dân Bắc Âu vì “vườn địa đàng của nước Mỹ trước thập niên 1880 đã mất, trong thời gian này dân Mỹ đã sống hòa đồng nhờ dân Mỹ thuần chủng Bắc Âu.”

Năm 1920, Tổng Thống Warren G. Harding đưa ra khẩu hiệu “America First” (được ông Trump hay dùng). Phong trào KKK phát triển từ ý tưởng này. Năm 1992, tờ Saturday Evening post, có 22 triệu độc giả, với ký giả Kenneth Robert theo khẩu hiệu America First kêu gọi: “Phải ngưng di dân, đây là vấn đề sống chết của nước Mỹ, phải chận dân Do Thái từ Ba Lan và Nga đến, làn sóng dân da màu đang lấn dần dân da trắng.”

Nhà độc tài Hitler đã đồng ý với Grant, Chủ Nghĩa Phát Xít của Đức Quốc Xã dùng luật chủng tộc của Hoa Kỳ đi trước để đặt luật Nuremberg năm 1935. Chủ Nghĩa Phát Xít qua trăm năm đổi tên lẫn lộn với Saxonism (dân Saxon) Anglo-Saxonism, Nordicism, White Supremacism (da trắng ưu chủng) All Right white genocide. Khẩu hiệu tuyên truyền cũng thay đổi: America First, 100% America, make America great again.

Năm 1923, Tổng Thống Coolidge hứa với dân Mỹ. “Nước Mỹ chỉ cho người Mỹ,” “Các ông không thay thế cho chúng tôi những người da trắng!”

Luật giới hạn di dân không phải gốc Bắc Âu từ năm 1924 cho đến 1965 mới được Tổng Thống Lyndon B. Johnson chính thức thay đổi.

Susan Sontag – triết gia, nhà văn nữ da trắng nổi tiếng của Mỹ – năm 1966 viết: “Dân da trắng là ung thư của lịch sử nhân loại!” Qua lịch sử thế giới người da trắng gây nhiều tộc ác qua các chính sách thuộc địa ở Phi Châu, Á Châu. Người Pháp, Anh, Bỉ khai sáng Phi Châu, Congo với chính sách nô lệ. Người Anh qua Úc Châu với tinh thần phiêu lưu và bàn tay đã nhuốm máu thổ dân Úc, Tân Tây Lan và Tasmania. Chính quyền Tây Ban Nha tiêu diệt nền văn minh Aztec phá hủy các đền thờ ở Mễ Tây Cơ bởi Hernan Cortes nhà thám hiểm thế kỷ 16. Người Tây Ban Nha đến Hoa Kỳ trước người Anh, cả hai đều nhúng tay tàn sát thổ dân Da Đỏ. Bệnh ung thư của nguời da trắng đã được công nhận và sửa sai, dân da đỏ được bồi thường, hiến pháp Hoa Kỳ công nhận quyền bình đẳng. Chính quyền Anh, Úc gần đây công nhận lỗi lầm đối với thổ dân Úc.

Những tội ác của người da trắng trong các thế kỷ trước nay không thể so sánh được với những tội ác của Cộng Sản Trung Quốc từ đàn áp tôn giáo qua đến kỳ thị chủng tộc đối với dân thiểu số người Hồi và người Uighurs ở vùng Tân Cương.

Trong vòng vài năm qua, chính quyền Bắc Kinh đã ra lệnh tất cả nhà thờ cả Tin Lành lẫn Công Giáo phải “Trung Quốc hóa” trong chương trình ngũ niên: hành đạo theo giá trị xã hội chủ nghĩa, yêu nước trên hết yêu nước tha thiết, ủng hộ lãnh đạo đảng Cộng Sản, vâng lời luật pháp và phải phục vụ xã hội Trung Quốc. Con chiên theo tinh thần Thiên Chúa Giáo phải đi đôi với chính trị kiểu mẫu Trung Quốc: Xây cất nhà thờ, hội họa trong nhà thờ, nhạc đạo, nghệ thuật phải loại bỏ ảnh hưởng ngoại bang.

Chính sách tôn giáo mới ít ảnh hưởng đến các tôn giáo cổ truyền Đông Phương như Khổng, Lão, Phật. “Phật Giáo quốc doanh” đã có từ thời Mao Trạch Đông lên cầm quyền. Đạo Khổng với lời dạy “Quân Quân, Thần Thần, Phụ Phụ,Tử Tử” bị đảng xuyên tạc dùng để cai trị. Dân phải xem lãnh đạo Cộng Sản như vua, con trời, phải vâng lệnh tuyệt đối.

Chính sách mới ảnh hưởng đến hai tôn giáo chính Thiên Chúa Giáo và Hồi Giáo. Chính sách nhằm ngăn chặn ảnh hưởng chính trị ở vùng biên giới. Vùng Viễn Tây với dân Hồi (Hui) và dân Uighurs. Thiên Chúa Giáo phải bị chặn bớt bởi vì Thiên Chúa Giáo phát triển nhanh trong giai cấp người Hán có trình độ học thức. Thiên Chúa Giáo là tôn giáo ngoại quốc đầu tiên đóng vai trò trung tâm trong xã hội Trung Quốc.

Đến Trung Quốc sau Phật Giáo 2000 năm, 400 năm trước đây các nhà truyền giáo Jesuit đã học Hán Ngữ, học thuyết Khổng Tử để nhập vào xã hội, hòa hợp với dân, nhưng sau đó các nhà truyền giáo thay đổi theo chính sách đế quốc của các nước Tây Âu. “Truyền giáo đi đôi với khẩu súng” như Tây Ban Nha ở Mễ Tây Cơ Trung Quốc vào thế kỷ thứ 7, đời nhà Đường thịnh vượng cởi mở cho phép dân được tự do theo đạo, hành đạo theo kinh Thánh và lời giảng của các nhà truyền đạo nhưng sau 1949, Cộng Sản lên cầm quyền đã đuổi tất cả các nhà truyền giáo ra khỏi nước.

Giống như các chế độ Cộng Sản từ Xô Viết qua Việt Nam tự do tôn giáo chỉ là danh từ che đậy của đảng Cộng Sản. Những năm gần đây vấn đề lớn nhất của đảng Cộng Sản Trung Quốc là Hồng Kông và Tân Cương.

Vùng Tân Cương, miền Viễn Tây, bao la rộng hơn cả ba nước Pháp, Đức và Tây Ban Nha hợp lại với dân số trên 20 triệu (hơn 7 triệu dân Hồng Kông nhưng thiểu số so với 1 tỷ 400 triệu dân Trung Quốc) 40% là người Hán còn đa số là người Hồi gốc Thổ.

Tân Cương hiện giờ đóng vai trò quan trọng, một vùng kinh tế và kỹ nghệ phát triển với xưởng dầu, hơi đốt, một trạm lớn của chương trình “một vòng đai một con đường.” Vị thế quan trọng nhưng ở vùng sa mạc nên được xem như là ốc đảo không được thế giới chú ý đến mặc dù tình hình Tân Cương trầm trọng hơn Hồng Kông. Ở Hồng Kông dân biểu tình bị đàn áp bị bắt so với một triệu người Hồi bị giam trong các trại học tập cải tạo vì không theo lệnh chính quyền, không uống rượu không ăn thịt heo như người Hán.

Các rối loạn hiện nay của Trung Quốc đều có gốc từ trong quá khứ lịch sử, biểu tình ở Hồng Kông vì lỗi của người Anh còn kỳ thị chủng tộc ở Tân Cương đến từ lịch sử nhà Thanh.

Dân Hán vẫn có thái độ kỳ thị xem các nước ở vùng biên giới phía Bắc là bọn Rợ, vùng phía Nam là Man (Nam Man Bắc Rợ). Năm 1644 “bọn Man” ở vùng Bắc Triều Tiên tấn công chiếm Trung Quốc đời nhà Minh (Dân Mãn Châu chỉ bằng 3 phần 1000 dân số Trung Quốc). Mãn Châu thắng nhà Minh lập ra nhà Thanh nhưng theo văn hóa Khổng Tử (lịch sử thế giới theo con đường lẩn quẩn, quân có văn hóa kém thắng nước có văn hóa cao, luật chiến tranh như La Mã thắng Hy Lạp, Cộng Sản Bắc Việt thắng Việt Nam Cộng Hòa!). Nhà Minh do dân Mãn Châu thiểu số cai trị, xâm lăng phía Bắc kể cả Mông Cổ tiến về Phương Tây chiếm Tây Tạng và vùng Tân Cương. Cả nước theo Khổng giáo trừ các tỉnh miền Bắc và Tây Bắc nơi có ít người Hán.

Năm 1911, nhà Thanh sụp, triều đại mới để vùng Tây vào tay Trung Đông và Thổ Nhĩ Kỳ (đế quốc Ottoman). Từ đó dân thiểu số vùng này không phải là người Hán, kể cả Mông Cổ, Tây Tạng, Hui, Uighurs và 50 sắc tộc khác ở miền Nam, hầu hết sống ở vùng biên giới. Sau 1949, bắt chước Xô Viết, đảng Cộng Sản Trung Quốc “giải phóng” các dân tộc này cho họ quyền tự trị giả. Những vùng tự trị giải phóng trên thực tế nằm dưới sự cai trị của đảng và chính quyền Cộng Sản với sức mạnh của quân đội.

Trong vòng hai mươi năm qua, Bắc Kinh xem cuộc vùng dậy dành tự do tự trị của dân Uighurs là khủng bố nhất là sau biến cố 911 ở Nữu Ước năm 2001, Cộng Sản Trung Quốc dán nhãn họ là Al-Qaeda. Trại tập trung cải tạo được lập ra khắp vùng Tân Cương, chính quyền theo AI nên kiểm soát chặt chẽ hơn. Trẻ em không được đến đền thờ, quán ăn bắt buộc phải bán rượu và thịt heo, mùa chay Ramadan dân không được nhịn ăn theo tục lệ Hồi Giáo (trái với Hoa Kỳ ngay cả sau khủng bố 911 chính quyền vẫn tôn trọng tự do tôn giáo). Hồng Kông bất ổn nguyên nhân sâu xa là lỗi của người Anh, bất ổn Tân Cương là vì chế độ Cộng Sản vô thần vô tôn giáo.

Giải quyết vấn đề Tân Cương chỉ cần chính quyền Cộng Sản Trung Quốc trở lại chính sách đời nhà Thanh. Tôn trọng văn hóa, cho dân tự trị, tôn trọng ngôn ngữ dân thiểu số như các nước văn minh Âu Mỹ, không độc quyền ngôn ngữ Quan Thoại. Các nhà văn, các nhà làm phim ảnh nghệ thuật, nghệ sĩ và giới giáo dục đã đề nghị phải “hòa hợp hòa giải” (không giả tạo như ở miền Nam Việt Nam sau 30 Tháng Tư, 1975) chính sách giáo dục “yêu nước là yêu xã hội chủ nghĩa” phải bỏ.

Các trại học tập ở Tân Cương giống như các trại cải tạo tập trung ở miền Nam Việt Nam sau 30 Tháng Tư, 1975. Cô giáo Sayragul Sauybay 45 tuổi thoát trại tù cải tạo sau được đưa đến trại tị nạn Thụy Điển đã khóc kể lại với các nhà báo. Tù nhân bị nhốt trong phòng nhỏ trung bình là 20 người chen chúc như cá hộp, bị còng tay, cạo đầu, mỗi cử động đều bị theo dõi bằng máy quay phim. Trong phòng có đúng một chậu thau vệ sinh không phòng vệ, sinh riêng.

Sáu giờ sáng tù nhân bị đánh thức dậy học tiếng Quan Thoại, học thuộc các bài hát tuyên truyền, viết tờ tự khai tự thú. Bữa ăn gồm một chén cháo và một mẩu bánh mì nhỏ. Bị rút móng tay, giật điện là hình phạt chung khi tù nhân không vâng lời. Tù nhân còn bị bắt uống thuốc và chích thuốc như con vật thí nghiệm (Sayragul trước là điều dưỡng nên ký giả ngoại quốc tin). Đàn ông trở nên bất lực tuyệt giống vì thuốc. Đàn bà bị hiếp dâm hội đồng mỗi ngày.

Trong vòng hai năm qua các trại cải tạo nhốt hơn một triệu người theo chính sách của chính quyền Cộng Sản Trung Quốc chống “tam quỷ”: ba con quỷ khủng bố, quá khích và đòi tự trị.

Từ năm 2016 ngoài máy hình với kỹ thuật AI công an còn lấy DNA khám nghiệm dân thiểu số. Năm 2017, công an bắt dân Tân Cương có thân nhân ở nước ngoài nhốt vào trại cải tạo, buổi tối nhốt lên xe bít bùng, bịt mặt chở đến trại giống như tù nhân cải tạo Việt Nam sau 1975.

Ngoài tờ tự khai tự thú, tù nhân còn phải ký tờ cam kết nếu không ký sẽ bị xử tử: cam kết không được nói chuyện với tù nhân khác, không được cười, không được khóc, không được trả lời bất cứ với người nào hỏi. Khẩu hiệu treo trong phòng: “Tôi yêu Trung Quốc, cám ơn đảng Cộng Sản, tôi là người Trung Quốc, tôi yêu Tập Cận Bình.”

Mỗi ngày ăn xong tù nhân đứng dậy quay mặt vào tường, tay đưa lên thú tội. Từ 10 giờ đến 12 giờ đêm tù nhân lại có hai giờ viết bản thú tội cho quản giáo. Cứng đầu thì bị treo lên tường hay ngồi trên ghế đinh.

Tù nhân được phát đồng phục, quay phim khi có ủy ban quốc tế nhân quyền đến thăm giống như tù cải tạo Việt Nam được cho ăn cho mặc khi Hội Hồng Thập Tự quốc tế đến thăm các trại cải tạo cuối năm 1975 và chính quyền Cộng Sản Trung Quốc dùng hình ảnh này nói tù nhân như bà Sayragul nói láo.

Mùa Halloween đến, nhìn về các trại cải tạo tập trung ở Tân Cương và nhớ lại các trại cải tạo ở miền Nam Việt Nam không thể không so sánh chế độ Cộng Sản như các con quỷ Vampire giết người, tra tấn hút máu để nuôi chế độ. Trại cải tạo như “Địa ngục máu,” như triết gia Arthur Schopenhaner viết năm 1851. “Địa ngục trong đó con người bị xem như con vật, một bên là linh hồn bị tra tấn một bên là quỷ.”

Địa ngục có thật như trại Đầm Đùn ở miền Bắc Việt Nam sau 1954, các trại cải tạo miền Nam sau 1975, thuyền nhân trên biển hay mới đây là 39 người trốn chế độ Cộng Sản từ vùng Thanh Nghệ Tĩnh chết trong xe tải ở Anh. Đảng Cộng Sản từ sau 1975 luôn đổ thừa vì lý do kinh tế không vì lý do chính trị nên đã có những làn sóng tị nạn mặc dù những năm gần đây kinh tế Việt Nam được khen là phát triển nhanh và có nhiều tỷ phú! (Việt Nguyên)

Bài Khác