CHỒNG CHỮI VỢ THƯỜNG XUYÊN…

 Chuly sưu tầm

CHỒNG CHỮI VỢ THƯỜNG XUYÊN…

Con ăn bị nôn anh cũng mắng tôi là ngu, “Mỗi việc cho con ăn cũng không làm được”. Con ốm anh cũng chửi tôi dốt, “Cả ngày ở nhà với con còn để con ốm”…

Tôi chưa tốt nghiệp hết phổ thông trung học thì phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền vì khi ấy điều kiện gia đình không cho phép. Dưới tôi là 2 đứa em mới học cấp 2, mẹ lại đau yếu luôn, bố thì bỏ đi từ khi mẹ tôi sinh em thứ ba. Mình mẹ chèo chống gia đình nuôi ba chị em tôi ăn học, giờ mẹ bệnh tôi không thể nào để mẹ khổ mãi được nữa.
Nghỉ học tôi lên thành phố làm phục vụ trong một quán ăn do người quen trong làng làm chủ. Biết rõ người ta nên mẹ tôi mới cho tôi đi, chứ bà không đời nào để con gái lang thang lên thành phố kiếm việc một mình. Mẹ bảo: “Mẹ con rau cháo có nhau, nuôi con từng này rồi, mẹ không muốn vì tiền mà mất con”.

Tuy là con gái ở quê nhưng tôi được thừa hưởng nước da trắng của mẹ và cái dáng mảnh khảnh của cha nên ngoại hình cũng được gọi là ưa nhìn. Làm ở quán một thời gian tôi được một khách quen của quán để ý. Anh là kế toán cho một công ty, chưa có người yêu, khi nhìn thấy cô phục vụ quán trẻ đẹp ăn nói có duyên nên anh đã xin số điện thoại làm quen.
Lúc đầu tôi hơi e ngại vì tôi và anh quá chênh lệch. Tôi chỉ là cô gái quê mùa, ít học, công việc hàng ngày là bưng bê và rửa bát trong khi anh là trí thức người thành phố, học rộng lại nhiều mối quan hệ. Nhưng tình cảm chân thành của anh đã khiến tôi xiêu lòng. Rồi một ngày anh cầu hôn tôi. Tôi thật sự bất ngờ vì điều đó diễn ra quá sớm. Anh bảo: “Bố mẹ anh định cư hết ở nước ngoài nên mọi việc là do anh quyết định”.

Tôi hỏi anh: “Lấy em anh có hối hận không? Em không thông minh, không giỏi giang như những cô gái khác có thể làm cho chồng mở mày mở mặt”. Anh ôm tôi vào lòng: “Lấy anh em chỉ cần ở nhà lo nội trợ, chăm sóc chồng con cho tốt. Anh chỉ cần có thế thôi. Kiếm tiền đã có anh lo, anh không thích đàn bà kiếm được nhiều tiền, như thế dễ coi thường chồng lắm”.
Từ cuộc hôn nhân tan vỡ của bố mẹ nên tôi cũng chỉ cần có một người chồng yêu thương biết quý trọng mình là đủ. Ngày tôi nhận lời lấy anh anh còn hứa sẽ chu cấp tiền hàng tháng cho 2 đứa em của tôi ở quê ăn học, chúng sẽ không phải bỏ học giữa chừng như tôi nữa. Rồi đám cưới cũng diễn ra, hàng xóm sang chơi chúc mừng mẹ tôi vì có được cậu con rể giàu sang ở thành phố.

Sau đám cưới với tôi là những chuỗi ngày sống cô đơn trong căn nhà rộng lớn từ sáng đến tối mịt khi chồng về. Đã có lần tôi bảo anh xin cho tôi đi làm một việc gì đó nhưng anh xua tay ngay: “Với trình độ của em thì kiếm được bao nhiêu, thôi em cứ ở nhà nghỉ cho khỏe. Khổ quen rồi giờ sướng không chịu được à”. Anh nói thế nên tôi chẳng còn dám đòi hỏi nữa.

Rồi tôi bầu bí, anh chiều tôi lắm lúc nào anh cũng bảo: “Em ở nhà ăn uống cho tử tế để con tăng cân”. Thỉnh thoảng anh lại đưa tôi đi dạo, đi chơi cho đầu óc được thoải mái. Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi tôi sinh con .

Chồng tôi rất quý con. Với anh bây giờ con là số 1 còn tôi trở thành người ô sin chăm sóc cho cậu chủ theo đúng nghĩa. Hễ con khóc mà tôi chưa kịp dỗ là anh đã nói ngay: “Em làm sao mà để con khóc thế. Có giỗ ngay con không, khóc nhiều con khản cổ bây giờ. Trông con cũng không xong”. Thấy chồng nặng lời nhưng tôi nín nhịn không nói lại nửa lời. Có đêm không hiểu sao con tỉnh giấc và khóc rất to, tôi dỗ mãi không được, cho ti con cũng không chịu, chồng tôi cằn nhằn rồi tỏ thái độ khó chịu: “Có làm cho con nín đi được không hả”. “Em dỗ mãi con không nín”, tôi nói lại. “Làm mẹ mà không dỗ nổi con. Người đâu mà ngu thế không biết”, anh hầm hầm tiến lại giật lấy thằng bé trên tay tôi. Tôi đã không kìm được nước mắt sau tiếng chửi của chồng.

Vậy nhưng giỏi giang như anh cũng đâu có dỗ được con, anh lại phải đưa cho tôi. Tôi vội bồng con ra nhà ngoài để không làm phiền giấc ngủ của chồng và cũng là để giấu đi những giọt nước mắt chua xót của mình. Khi thằng bé đã ngủ say tôi mới dám bế con vào phòng.
Tôi nghĩ vì anh áp lực công việc về nhà con khóc căng thẳng đầu óc nên có những lời lẽ khó nghe, tôi đã góp ý nhưng anh không hề sửa. Sau lần ấy rất nhiều lần anh đã chửi tôi như vậy. Con ăn bị nôn anh cũng mắng tôi là ngu, “mỗi việc cho con ăn cũng không làm được”. Con ốm anh cũng chửi tôi dốt, “cả ngày ở nhà với con còn để con ốm”…

Đến giờ thì tôi nhận ra rằng anh đã khinh miệt tôi, đã chê bai tôi vì tôi là đứa ít học. Anh đã không làm được như những gì mà anh đã hứa với tôi trước kia. Quá chán nản tôi muốn đưa con về quê để cho khuây khỏa đầu óc nhưng anh cấm đoán triệt để: “Cô định đưa con tôi về đấy để nó lại theo bước mẹ nó à”.

Bài Khác